Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phản Diện Bị Người Qua Đường Hốt Rồi! - 2

Cập nhật lúc: 2024-12-19 14:40:42
Lượt xem: 91

Sau khi nhận được phản hồi từ phía Tống Kim Tùy, con chim nói cái gì mà phải đi xác minh lại thông tin gì đó, bụp một cái biến mất. Nó đến nhanh, đi cũng cực kì nhanh. Căn phòng chỉ còn lại một mình hắn.

 

Tống Kim Tùy: "..."

 

Dựa vào cuộc đối thoại giữa hắn và con chim vừa rồi, hắn cũng đã đoán ra được tình hình. Hóa ra hắn không phải là bị đám côn đồ mắt mù nào bắt nhầm mà là vô tình bị kéo vào một hệ thống của đám biên tập tiểu thuyết.

 

Đệt mẹ, hắn đã phản đối sự tồn tại của cái đám người c.h.ế.t tiệt đó rồi mà. Sự tồn tại của bọn họ chỉ đem đến rắc rối cho con người thôi. Cái đám độc giả não tàn gì đó còn không nghe hắn, cái gì cũng lao ra bình bình chọn chọn. Giờ thì hay rồi, người gặp rắc rối lại chính là hắn.

 

Tống Kim Tùy tức đến mức dậm chân tại chỗ. Hành động này của hắn gây ra tiếng động khá lớn, đánh động đám người đang ở bên ngoài. Từ bên ngoài vọng vào âm thanh có phần hung ác: "Ngoan ngoãn chút đi, đừng để bọn tao dùng đến vũ lực."

 

Tống Kim Tùy: "..."

 

Hay lắm, vừa mới tới nơi xa lạ đã bị chửi cho vuốt mặt không kịp rồi.

 

Xác định được việc bên ngoài có người canh chừng, hắn cũng không dám làm ra động tĩnh quá lớn nữa. Trong khi đợi con chim kia đi xác thực thông tin, hắn mò tới chỗ tủ quần áo, cẩn thận mở ra.

 

Đây chỉ là một chiếc tủ quần áo bình thường.

 

Khác với những vật trang trí hình thù kì lạ ở trên giá đựng đồ. Những bộ y phục xếp gọn trong tủ lại vô cùng bình thường. Dựa vào kiểu dáng và màu sắc thì có thể đoán được chủ nhân của những bộ đồ này là nữ, độ tuổi không lớn lắm. Tống Kim Tùy mặc dù là một người tùy tiện nhưng cũng biết mấy việc như đồ của nữ thì không nên đụng chạm linh tinh. Sau khi quan sát mọi ngóc ngách của tủ không phát hiện ra điểm gì không thích hợp, hắn mới đóng cửa tủ lại.

 

Ngồi trên giường đợi thêm một lúc vẫn chưa thấy con chim kia quay về. Hắn cảm thấy nhàm chán quá mức, tự mình đứng dậy tiếp tục đào bới mọi ngóc ngách trong phòng.

Mập

 

Cửa phòng vang lên tiếng xích va vào nhau. Tống Kim Tùy giật mình nhìn về phía cửa. Nhìn mấy cái bóng in trên giấy dán tường, hắn liền nhận ra có chuyện không lành.

 

Hắn nhanh nhẹn ngồi lại về giường, múa máy tay chân tự mình trói mình lại. Để cho chân thật nhất, hắn còn nằm nghiêng xuống giường, chân vẫn chạm đất. Làm xong xuôi mọi thứ cũng là lúc người bên ngoài đẩy cửa đi vào.

 

Dựa vào tiếng bước chân hỗn loạn, hắn có thể đoán ra được người vào trong phòng này khá nhiều. Đang cân nhắc có nên mở mắt giả vờ vừa mới tỉnh dậy không thì mặt đã bị người ta tạt một thau nước, ướt nhẹp.

 

Tống Kim Tùy ho sặc sụa mở mắt ra.

 

Đập vào mắt hắn là ba thanh niên sức dài vai rộng, cơ bắp cuồn cuộn. Ngoài ra còn có một bà già tóc đã điểm trắng đang nhìn chằm chằm hắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/phan-dien-bi-nguoi-qua-duong-hot-roi/2.html.]

 

Hắn vừa mới tỉnh, không đợi hắn kịp nói mấy lời hoa mĩ như trong mấy bộ phim bắt cóc thì bà ta đã tranh nói trước. Thái độ của bà ta cực kì nặng nề, gay gắt đến mức khiến hắn khó chịu: "Tại sao áo lại bị cởi ra rồi? Ngươi làm cách nào cởi áo ra?"

 

Tống Kim Tùy nhìn cái áo bị mình giật xuống vẫn đang nằm dưới đất: "..."

 

Chết mẹ, quên mất cái áo kia rồi.

 

Lộ thì cũng đã lộ, nhìn bốn người trước mặt này, hắn chỉ có thể thở dài ngao ngán. Cũng may là một mình hắn vẫn có thể xử lý tốt bốn người.

 

Sau khi vùng tay thoát khỏi trói buộc, hắn phi thân lên khống chế thanh niên đứng gần mình nhất. Tốc độ nhanh, lực đạo vừa đủ. Hắn vừa mới xuất chiêu đã có thể đánh gục một người trước sự ngỡ ngàng của ba kẻ còn lại.

 

Không để bọn họ kinh ngạc quá lâu, Tống Kim Tùy lần lượt giúp họ chìm vào mộng mị. Đánh ngất hết xong, hắn còn không quên tìm dây thừng trói lại. Hắn còn sợ trên đường chạy trốn sẽ bị người khác phát hiện nên đặc biệt mang theo thêm vài đoạn dây khác bên người.

 

Trói người vào giường xong, hắn còn không quên xé vải đỏ treo trên giường nhét vào miệng bọn họ. Tránh bọn họ tỉnh dậy sớm, gọi người tới cứu. Hắn đang là người bị bắt cóc đang đào thoát, phải cố gắng kéo dài thời gian bị phát hiện dài nhất có thể.

 

Làm xong mọi chuyện cũng đã qua ba mươi phút. Hắn mang theo xích sắt, cẩn thận khóa cửa từ bên ngoài. Sau đó còn mang chìa khóa theo bên mình. Đây là đồ quan trọng, không thể nói vứt là vứt linh tinh được.

 

Khóa cửa xong, hắn mang theo vài đoạn dây thừng và chìa khóa cửa chạy trốn.

 

Với kinh nghiệm đào tẩu bao nhiêu năm của mình, hắn vừa đi vừa quan sát tình hình, như vậy vừa có thể tìm được lối ra ít bị phát hiện nhất, vừa có thể phán đoán được sơ bộ tình hình hiện tại.

 

Hắn chạy ra khỏi phòng, thật may mắn căn phòng này nằm ở trong góc ít người qua lại. Sau khi men theo tường bao cao hơn ba mét đi một đoạn, cuối cùng hắn cũng tìm được một cái lỗ chó.

 

Biết ngay mấy nơi có cấu trúc tường bao như thế này là sẽ có lỗ chó mà. Tống Kim Tùy vui vẻ, ngay lập tức bò xuống đất, chui đầu qua lỗ chó. Lỗ chó không quá lớn nhưng cũng may thân thể này của hắn nhỏ, lúc chui qua cũng không khó khăn.

 

Lỗ chó này thông ra một con hẻm vắng, toàn bộ quá trình hắn đều không bị người khác phát hiện.

 

Hay lắm, hắn cuối cùng cũng được tự do rồi.

 

Ngay lúc hắn vui vẻ nhấc chân muốn rời khỏi, con chim đã lâu không có động tĩnh cũng quay trở lại: "Ký chủ, tôi đã quay lại rồi đây."

 

Tống Kim Tùy: "..."

Loading...