Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phản Diện Bị Người Qua Đường Hốt Rồi! - 10

Cập nhật lúc: 2024-12-19 14:42:36
Lượt xem: 58

"Ngươi đừng có ăn nói hàm hồ, phá hủy thanh danh người khác." Phản diện hừ lạnh một tiếng, phất tay áo rời đi.

 

Tống Kim Tùy vội vã chạy theo sau: "Ngươi ngại làm gì, ta là Nguyệt Lão đó, nếu ngươi thật sự thích nàng ta, hay là để ta se duyên giúp ngươi."

 

Theo quan sát của hắn, thiếu nữ kia rõ ràng có để ý phản diện. Bây giờ chỉ cần phản diện cũng có ý với nàng, hắn ở giữa tác hợp thêm chút, cặp này chắc chắn có thể thành.

 

Chỉ cần phản diện không còn mãi vương vấn nữ chính, nhiệm vụ này của hắn hoàn thành dễ như trở bàn tay.

 

Phản diện không thèm để tâm đến cái đuôi phía sau là hắn. Việc gì y cần làm y đều đi làm. Ví dụ như đi khám bệnh lại cho mấy bệnh nhân đang ở nhà xung quanh, gửi lời chào hỏi mấy bệnh nhân được gia đình đón về nhà. Làm xong mọi việc thì trời cũng đã tối.

 

Tính ra thì đám bệnh nhân này cũng yên tĩnh thật đấy. Nếu không phải đi theo sau lưng phản diện vào từng nhà thì hắn vẫn cứ tưởng bên trong nhà không có ai ở, còn tưởng phản diện thừa tiền mua mấy căn nhà xung quanh để bảo trì cuộc sống yên tĩnh. Hắn đâu biết bên trong mỗi căn nhà đều có người ở đâu.

 

"Này, ngươi đi đâu nữa thế?" Trời tối rồi, ông đây muốn ăn cơm. Nếu không phải phải ở bên cạnh ngươi canh chừng thì ông đây đã có thể tự mình đi nhét đầy bụng của mình rồi.

 

Phản diện không trả lời câu hỏi của hắn. Y vẫn coi hắn như không khí, nhấc chân tiến về phía trước.

 

Tống Kim Tùy chỉ đành yên lặng đi phía sau y. Đợi y trở về, hắn tự đi kiếm đồ ăn sau vậy.

 

Hắn theo sau phản diện ra tới chợ. Trời đã tối, ra khỏi khu sở hữu của phản diện là không khí đã trở nên vô cùng náo nhiệt. Trên đường người xe như nước, đèn đuốc xung quanh cũng chiếu sáng cả một vùng. Người trong kinh thành hình như ai cũng biết mặt của phản diện, bọn họ đi tới đâu là nhận được lời chào hỏi tới đó.

 

Phản diện đi thẳng tới một quán bán thịt quay. Chủ quán nhìn thấy phản diện, ngay lập tức tiến ra chào hỏi: "Hà đại phu, người tới rồi."

 

Phản diện gật nhẹ đầu: "Đã chuẩn bị xong chưa?"

 

Mập

"Đều đã chuẩn bị xong rồi." Nói đoạn, chủ quán lôi từ bên dưới ra một cái thùng lớn: "Đồ đã được để hết bên trong."

 

"Cảm ơn." Phản diện nhận lấy thùng lớn, đưa trả tiền cho chủ quán rồi rời đi.

 

Tống Kim Tùy không nỡ nhìn một người như y phải ôm theo một cái thùng lớn. Cái thùng lớn kia thật sự không khác gì nét mực nghệch ngoạc phá hỏng bức tranh đẹp. Hắn tiến tới kéo lấy cái thùng: "Để ta cầm giúp ngươi."

 

Phản diện không đồng ý cũng chẳng phản đối thế nhưng lại ngoan ngoãn buông tay để hắn cầm thùng hộ mình. Thùng đồ nhìn thì to nhưng cũng không nặng lắm. Bên trong còn không ngừng tỏa ra mùi thịt và hơi ấm.

 

Bụng vốn đã đói, trước mặt có một đống thịt nhưng lại không thể ăn ngay lập tức khiến hắn không khỏi cảm thấy uất ức.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/phan-dien-bi-nguoi-qua-duong-hot-roi/10.html.]

 

Hai người bọn họ một trước một sau, quay trở về đường cũ. Đột nhiên, từ phía xa truyền đến tiếng náo loạn. Dòng người đông đúc không khác gì biến thành một đợt sóng lớn, xô đầy nhau. Có người đứng không vững đã bị đẩy ngã xuống đất, bị người khác vô tình dẫm phải, phát ra tiếng kêu đau đớn.

 

Tống Kim Tùy thầm than không ổn. Ngay khi sóng người kịp sô tới chỗ bọn họ, hắn nhanh tay ném thùng đồ ăn vào một góc, thân thủ nhanh nhẹn kéo lấy phản diện. Hắn đẩy phản diện vào trong đám người, qua vài giây, lưng của y đã chạm vào vách tường lạnh băng.

 

"Đám dân đen không có mắt, còn không mau tránh đường."

 

"Kẻ nào chậm chân bị ngựa dẫm c.h.ế.t thì tự chịu đó."

 

Không gian tràn ngậm tiếng quát tháo, tiếng la hét và tiếng vó ngựa. Người xung quanh điên cuồng chạy về hai phía, cố gắng để trống một khoảng đường càng lớn càng tốt. Chẳng ai ở đây là người muốn bị ngựa dẫm chết, hay bị người đè c.h.ế.t cả.

 

Tống Kim Tùy chống tay lên tường, cơ tay nổi đầy. Sau lưng không ngừng bị người khác đập vào, thế nhưng hắn vẫn không hề bị lay chuyển. Giữa hắn và bức tường trước mắt vẫn luôn có một không gian trống, đủ để phản diện đứng thẳng người.

 

Phản diện chắc chắn là đang cảm động trước hành động này của ta. Cảm động đến mức không biết cảm ơn ta thế nào chắc luôn.

 

Tống Kim Tùy cười thầm trong lòng, ngước mắt lên nhìn phản diện. Hắn muốn xem xem dáng vẻ cảm động của y trước hành động này của hắn quá!

 

Kết quả, hắn vừa ngước mắt nhìn lên đã bị gương mặt đen thui của y dọa cho quay đầu sang hướng khác.

 

Tống Kim Tùy: "..."

 

Phản diện thế này quả thật không giống người thường lắm. Ngươi có chắc hắn ta không bị bệnh tâm thần không?

 

Người bình thường được hắn bảo vệ thế này, hận không thể nhào vào lòng hắn nói mấy lời cảm ơn sáo rỗng. Sau đến lượt phản diện thì lại là dáng vẻ hận không thể đ.ấ.m c.h.ế.t hắn là thế nào?

 

Sau lưng đột nhiên bị đẩy mạnh một cái, hình như có người ngã thẳng vào lưng hắn. Tống Kim Tùy có chút chống đỡ không nổi, tay phải đột nhiên khuỵu một cái, cả người lao về phía trước.

 

Khoảng cách giữa hắn và phản diện vốn không nhiều, hắn vừa lao qua đã lập tức đập vào người y. Khoảng cách chiều cao của bọn họ không sai biệt lắm, đầu hắn vừa lao về phía trước, trán đã có thể đập vào mũi y.

 

Tống Kim Tùy: "..."

 

Cái mũi cao thế kia, chắc không bị hắn đập gãy đấy chứ?

 

Phản diện: "..."

Loading...