Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ÔNG MỐI ĐÁNG YÊU - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-06-15 18:50:27
Lượt xem: 3,681

7,

Tôi tức giận nhìn anh.

 

Anh bình tĩnh nói, “Em nói muốn ăn mà.”

 

Tôi cầm tiền, hậm hực xuống lầu.

 

Chắc là Tô Kiến Bạch cũng không biết nấu ăn, trong nhà anh sạch sẽ như vậy, chẳng biết vừa nãy tôi trông mong cái gì nữa.

 

Mua đồ ăn về, tôi nhìn vào màn hình tivi.

 

Tô Kiến Bạch đang xem… Shin - Cậu bé bút chì!!!

 

Tôi ngạc nhiên đến nỗi không nói nên lời, anh ấy nhấn tạm dừng rồi bước đến lấy đồ trong tay tôi.

 

Trên bàn ăn, tôi cẩn thận từng li từng tí nói, “Sở thích của anh đặc biệt thật.”

 

Anh lau tay, đưa cho tôi một đôi đũa, “Vậy em nghĩ anh nên có sở thích gì?”

 

Tôi nghĩ những người như anh sẽ thích trượt tuyết, đ á nh golf…

 

Tôi Kiến Bạch nhìn tôi, ánh mắt khó hiểu, “Định kiến của em về nghề nghiệp của anh cũng khá sâu sắc nhỉ?”

 

Nhưng dù anh có thích cái gì… cũng không nên là thích xem hoạt hình Shin - Cậu bé bút chì chứ.

 

Nhân lúc còn đang ngồi trên bàn ăn, tôi dò hỏi Tô Kiến Bạch, “Anh ơi, anh thích kiểu con gái như thế nào?”

 

Nhưng hỏi xong, tôi lại cảm thấy thật vô nghĩa.

 

Bởi vì, chắc chắn anh sẽ không thích kiểu người như tôi, nên tôi lại cúi đầu ăn cơm.

 

“Hình như em rất quan tâm đến anh.”

Tôi cúi đầu, không muốn anh nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng của mình, bởi vì ý đồ của tôi quá rõ ràng…

 

“Ừm… chẳng phải anh bảo em làm bạn gái anh sao? Đừng nói là vì thích em nhé.”

 

Tô Kiến Bạch ngừng lại, “Em nghĩ thế nào?”

 

Tôi tự biết mình biết ta, cũng hiểu sơ sơ ý của anh, nhưng vẫn dũng cảm ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt anh, cười nói, “Vậy… anh ơi, em theo đuổi anh có được không?”

 

Biểu cảm của Tô Kiến Bạch thay đổi một chút rồi lại trở lại bình thường, “Tại sao em lại nghĩ vậy?”

 

Tôi đếm từng ngón tay giải thích cho anh, “Vì anh giỏi giang, ở bên cạnh anh, chắc chắn em cũng sẽ trở nên xuất sắc, hơn nữa, anh rất đẹp trai, mang ra ngoài không sợ xấu mặt…”

 

Tôi lặng lẽ chờ đáp án của anh.

 

“Anh rất bận, em không chịu nổi đâu.”

 

Tôi xua tay, “Không sao, em cũng bận học mà! Em chỉ dành một chút xíu thời gian để theo đuổi anh thôi, anh không cần cảm thấy có gánh nặng tâm lý đâu.”

 

Nói xong, tôi lại cảm thấy hối hận, sợ anh cảm thấy tình cảm này quá rẻ mạt, nên tôi bổ sung thêm, “Ý em là, ngoại trừ lúc học, em sẽ dành thời gian cho anh.”

 

“Tùy em thôi.” Tô Kiến Bạch nhàn nhạt đáp.

 

Tôi kìm nén sự vui sướng trong lòng, trên đường về, tôi gọi điện cho thầy Tô, “Thầy ơi, em muốn hỏi thăm một chút, anh Tô có những sở thích gì, thích kiểu con gái như thế nào ạ?”

 

Thầy Tô đáng yêu kích động trả lời, “Con trai thầy á, từ nhỏ đến lớn nó lúc nào cũng lạnh lùng như thế, không có sở thích gì, chỉ thích ở một mình, nó cũng chưa bao giờ dẫn bạn gái về nhà nên thầy cũng không biết nó thích kiểu gì. Nhưng Khả Khả, em cứ yên tâm, nếu nó đã để em làm bạn gái, chứng tỏ nó cũng có tình cảm với em, thầy ủng hộ em hai tay hai chân.”

 

Quả nhiên, thầy Tô nói đúng, Tô Kiến Bạch đúng là một khối băng vạn năm.

 

Nhưng mà không sao, thứ tôi không thiếu nhất chính là kiên trì, nhiệt tình.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ong-moi-dang-yeu/chuong-4.html.]

8,

Tôi đã lên kế hoạch chi tiết, bước đầu là phải làm thân với anh, chỉ cần tôi không có tiết, tôi sẽ kiếm cớ đến nhà anh.

 

Tôi mua rất nhiều chậu sen đá đặt ở cửa sổ nhà anh.

Tô Kiến Bạch không có ý kiến, chỉ nhắc tôi mấy cây mọng nước này rất khó sống.

 

Tôi còn trêu rằng chắc chắn chúng nó sẽ sống được đến ngày tôi tán được anh.

 

Hằng ngày tôi đều chờ đến lúc anh có thời gian để nhắn tin để kể những chuyện vui trong ngày cho anh nghe, nhưng tôi sẽ không nói quá nhiều để tránh làm phiền anh.

 

Anh cũng chỉ trả lời mấy câu đơn giản như mọi khi.

 

Nhưng mà những chuyện này đều không quan trọng.

 

Cuối tuần, tôi cũng không dành toàn bộ thời gian cho anh, tôi vẫn duy trì các mối quan hệ xã hội khác của mình, để anh biết rằng cuộc sống của tôi không chỉ xoay quanh anh.

 

Hôm đó, khi đi mua sắm, tôi nhìn thấy có hộp mù Shin - Cậu bé bút chì, nghĩ đến sở thích của Tô Kiến Bạch, tôi cắn răng mua mười hộp rồi chạy đến nhà anh.

 

Không ngờ anh cũng đang ở nhà, ngồi ở bàn ăn làm việc.

 

Rõ ràng là trong nhà có phòng sách, không hiểu sao lúc nào tôi cũng thấy anh làm việc trên ghế sô pha hoặc bàn ăn.

 

Mấy lần tôi ngồi học bài bên cạnh cũng không ảnh hưởng gì đến anh, đủ để biết anh tập trung như thế nào.

 

Tôi bày hộp mù lên bàn trà, nằm lên ghế sô pha đọc quyển sách của anh.

 

Mặc dù tôi chẳng hiểu gì, nhưng tôi hiểu rõ đạo lý, “biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng.”

Xin chào mọi người ~ đọc xong cho iem xin 1 lượt theo dõi nhé hihi

 

Lật qua lật lại một hồi lâu, cuối cùng Tô Kiến Bạch cũng xong việc, anh bước tới, “Đọc hiểu không?”

 

Tôi thật thà lắc đầu, “Không hiểu rõ lắm, nhưng cũng sương sương.”

 

Tôi đặt sách xuống, vui vẻ chỉ vào mấy hộp mù trên bàn, “Lúc đi dạo phố em nhìn thấy đó, anh mở thử đi, mỗi lần mở ra sẽ là một nhân vật khác nhau đó.”

 

Tô Kiến Bạch ngồi xuống bên cạnh tôi, cầm một hộp lên xem, “Mấy thứ này chỉ lừ a được mấy đứa sinh viên bọn em thôi.”

 

“Vui là được mà, anh mở thử đi, em mua mười hộp lận đó.”

 

Hộp đầu tiên mở ra là mô hình một chiếc phao bơi.

Tôi cầm lên nhìn, “Cũng đẹp mà, anh mở tiếp đi.”

 

Tôi nhìn Tô Kiến Bạch lần lượt mở từng hộp, chỉ có bốn hộp bị trùng lặp, tôi xếp thành một hàng lên bàn, “Đẹp không?”

 

Sau đó tôi đặt chúng nó lên kệ tivi, “Em để ở đây nhé, sau này em sẽ mua thêm, mấy cái bị trùng em sẽ mang về ký túc xá, vậy là cả hai chúng ta đều có.”

 

Tô Kiến Bạch cười nhẹ, lần đầu tiên tôi thấy anh cười vui vẻ như vậy.

 

Vậy là anh ấy thích món quà này đúng không?

 

Tôi cất đồ vào túi, “Em đi trước đây, tôi nay phải đi ăn với bạn cùng phòng.”

 

Trước lúc đi, anh hỏi tôi, “Có uống r ượu không?”

 

“Chắc là có, nhưng anh yên tâm, bọn em đều có chừng mực, chúng em toàn là con gái, không uống được nhiều đâu.”

 

Tô Kiến Bạch gật đầu, “Con gái nên cẩn thận một chút.”

 

Tôi vâng vâng dạ dạ rồi cười tít mắt rời đi.

 

Xem ra món quà nhỏ này thật sự có tác dụng.

 

Loading...