Ông Lý Mượn Thọ <Series Kim Giác Kỳ Đàm> - Chương 20
Cập nhật lúc: 2024-07-09 20:58:30
Lượt xem: 740
28.
Nhà tôi lúc đó vẫn chưa có điện thoại, sau khi mẹ tôi về nhà bà ngoại, mẹ mượn điện thoại gọi cho người gác cổng Viện Mỏ và nhờ người gác cổng truyền lại tin nhắn cho chúng tôi——
Mẹ tôi đã theo cậu tôi lên vùng Đông Bắc để tìm ông trẻ tư của tôi, sau khi tìm thấy ông thì sẽ lập tức gọi điện về.
Ngày thứ hai.
Ngày thứ ba.
Ngày thứ tư.
Một tuần trôi qua rồi mà mẹ tôi chưa gọi lại.
Mặc dù thỉnh thoảng tôi cũng có biểu hiện, thần sắc giống với lão Lý và có lượng tri thức của ông, nhưng cũng chỉ đến vậy thôi.
Dù chuyện có căng thẳng và đáng sợ đến đâu, thì sau một thời gian cũng không còn cảm thấy đáng sợ nữa.
Ngược lại, quãng thời gian này lại trở thành quãng thời gian thư giãn nhất trong những năm tiểu học của tôi, thậm chí nhân duyên của tôi cũng được cải thiện.
Bởi vì tôi có thể hoàn thành tất cả bài tập về nhà trong ngày trong vòng nửa tiếng đồng hồ, sau đó cho một số học sinh kém chép bài.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Đổi lại, họ cho tôi xem Bảy viên ngọc rồng.
Khi đó, tất cả chúng tôi đều cảm thấy Bảy viên ngọc rồng là bộ truyện tranh hay nhất thế giới, hình vẽ thần kỳ đến mức, một khi đã đọc thì bạn sẽ không thể dứt ra ngay được.
Lúc đó cốt truyện hành tinh Namek đã kết thúc, chúng tôi không thể tưởng tượng được sau này nó sẽ phát triển như thế nào, thật không ngờ cậu bé tương lai, người máy và Cell lần lượt xuất hiện khiến tất cả chúng ta đều đọc đến ngu người.
Đặc biệt, Cell có thể hấp thụ người khác vào cơ thể của mình, mỗi khi hấp thụ một người, thì có thể trở nên mạnh hơn còn có thể học được chiêu thức của người đó, điều này còn đáng sợ hơn cả Frieza.
Ngay khi Cell hấp thụ Số 18 và trở thành một cơ thể hoàn chỉnh, chúng tôi biết rằng sẽ rất thú vị đây, nhưng không có phần tiếp theo nữa.
Lúc đó, chúng tôi đều nôn nóng đến mức suốt ngày đến quầy báo giục ông chủ nhập hàng.
Ông chủ bất lực nói:
"Aki Toriyama hiện giờ đang vẽ tranh ở Nhật Bản, mấy đứa thúc giục ta cũng vô dụng thôi, không ấy mấy đứa mua Doraemon về đọc thử xem?"
Chúng tôi vội vàng giải tán, quyết định đọc lại cuốn cũ, nhưng càng xem lại, chúng tôi càng tò mò về chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Mong đợi trong nhiều ngày.
Một ngày nọ, trong giờ học, Phùng Đậu Đậu bí mật lấy ra năm cuốn “Bảy viên ngọc rồng" có bìa bạc, là cuốn "Tập chiến đỉnh cao" mới nhất mà dì của cậu ta mang từ Bắc Kinh về, toàn bộ thị trường lúc ấy còn chưa bán.
Lúc đó chúng tôi gần như phát điên, vừa trông thấy đã lập tức lao đến giành giật, Phùng Đậu Đậu sợ giáo viên nhìn thấy sẽ tịch thu nên không cho xem nữa, chúng tôi phải nhịn cho đến khi tan học.
Ngay khi chuông reo, chúng tôi lao ra ngoài ngay tắp lự, tôi ở sân chơi cố hoàn thành nốt bài tập, những người khác bắt đầu chép bài rồi cùng nhau xem “Bảy viên ngọc rồng".
Mặc dù có năm cuốn nhưng không ai sẵn sàng đọc chảy chương, sáu, bảy người chúng tôi tụ tập thành một vòng tròn, ngẩng đầu lên và bắt đầu đọc từ cuốn đầu tiên "Cuộc g.i.ế.c chóc đáng sợ".
Cốt truyện cực kỳ gay cấn, đầu tiên là Trunks thắng thế, tiếp đó thì Trunks thua, đến lượt Vegeta thắng, rồi Vegeta lại thua.
Tất nhiên, đây là những điều đều nằm trong dự đoán của chúng tôi, vì phần cao trào phải dành cho Songoku.
Không ngờ trong trận này, cả Songoku cũng thất bại nên để Gohan lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ong-ly-muon-tho-series-kim-giac-ky-dam/chuong-20.html.]
Ngay khi Gohan chuẩn bị phô diễn sức mạnh của mình thì lại hết truyện rồi…
Mọi người đều dậm chân, đ.ấ.m ngực, muốn biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, đu manga quả thực là đau khổ quá đi mất.
Ngay khi mọi người đang thảo luận về cốt truyện tiếp theo, tôi nhận ra trời đã tối hoàn toàn, chúng tôi dưới ánh đèn đường bất tri bất giác đọc đến bây giờ.
Tôi chợt nhớ đến lời mẹ dặn: tan học nhiều nhất là chơi nửa tiếng và về nhà trước khi trời tối.
Tôi chạy thật nhanh về nhà.
Thời tiết lúc đó đã hơi se lạnh, nhà máy thép ở chỗ Viện Mỏ chúng tôi vốn đã rất nhiều, đây đây những người nông dân xung quanh lại bắt đầu đốt các thân cây ngô, ban đêm rất dễ xảy ra tình trạng sương mù dày đặc.
Mà sương mù hôm nay bắt đầu tụ rất nhanh.
29.
Ngay lúc tôi chạy vào khu dân cư thì sương mù dày đặc đến nỗi cách xa vài mét đã không thể nhìn thấy ai.
Tôi nhớ lời mẹ dặn tôi rằng phải đi vòng qua nhà của lão Lý.
Tôi đi đánh một vòng lớn đến nhìn thấy tòa nhà của mình từ xa.
Đèn trên tầng hai vẫn sáng đèn, cha tôi chắc đang ở nhà nấu ăn.
Đi được vài bước, tôi đột nhiên cảm thấy hôm nay có chút kỳ lạ.
Sao hôm nay khu dân cư im ắng thế nhỉ?
Có vẻ như từ khi tôi bước vào đây vẫn chưa gặp được ai.
Mặc dù cửa sổ ở các phòng, tòa nhà xung quanh đều sáng đèn, nhưng bên trong vẫn có thể nghe thấy tiếng nấu nướng và tiếng đọc tin tức.
Nhưng trên đường lại không có một bóng người.
Mèo, chó, chim, xe đạp, ô tô, vài ba người qua lại mà ngày thường tôi thường thấy...
Toàn bộ đều chẳng thấy vết tích.
Tôi hít một hơi, thở ra chỉ toàn là khí trắng.
Mặc dù gần đây nhiệt độ đã giảm xuống nhưng hình như chưa lạnh đến mức này.
Tôi khụ khụ ho hai tiếng, cố gắng lấy lại can đảm, nhưng cơn ho nhanh chóng bị sương mù dày đặc hấp thụ.
Tôi có chút sợ hãi và bỏ chạy về phía nhà mình.
Dù sao nhà tôi cũng ở ngay phía trước mặt, nên tôi chỉ cần chạy về đó là ổn rồi.
Nhìn thấy cửa sổ nhà mình càng lúc càng gần, tựa như tôi có thể nghe thấy tiếng nấu ăn bên trong.
Khi sợ hãi, càng chạy lại càng sợ hãi.
Cuối cùng tôi sợ hãi đến mức hét cả lên, chạy về phía cửa căn hộ của mình, lao nhanh lên tầng hai và bắt đầu gõ cửa.