Ông Lý Mượn Thọ <Series Kim Giác Kỳ Đàm> - Chương 13
Cập nhật lúc: 2024-07-09 20:55:44
Lượt xem: 1,039
Sau khi nếm xong sáu mươi cái bánh sinh nhật, tôi cảm thấy lạnh trong bụng, kem bơ ở bên trong không ngừng cuộn lên, bất kỳ lúc nào cũng chực chờ trào ra khỏi họng.
Lúc đứng dậy mới phát hiện hai chân đã sớm tê rần, cha bèn đỡ tôi đứng dậy đi vệ sinh.
Lúc bấy giờ nhà nhà vẫn còn dùng xí xổm, mẹ tôi lại lấy hai chiếc ghế nhỏ đặt ở hai bên thành bồn cầu ấn vào cái m.ô.n.g tôi.
Ông trẻ tư ở bên cạnh còn nhìn chằm chằm:
“Mau mau cho ra đi, chỉ được đi ị, không được nôn ra đâu nhá!”
Chẳng đợi ông ấy nói xong thì cái m.ô.n.g tôi đã tuôn trào như thác, bủm bủm bủm bủm, tí nữa thì cả người tôi đã phóng thẳng lên đến trời cao.
Vốn dĩ cái việc này chẳng thơm tho gì, nhưng lại quyện với cái hương trái cây của bánh kem.
Trong một đêm tôi đã ăn liền sáu mươi cái bánh sinh nhật, từ rày về sau ngay cả một miếng cũng chẳng muốn ăn nữa.
Cứ dùng dằng như vậy đến khi trời sáng cũng coi như xong, còn tôi cũng kiệt sức rồi.
Lúc lau cái mông, trời ơi nó đau ơi là đau.
Cha đỡ tôi nửa nằm nửa dựa trên giường, mẹ nấu cho tôi một bát cháo nhỏ rồi bảo tôi đi ngủ, nhưng trước khi đi ngủ, mẹ đột nhiên dùng vẻ mặt nghiêm túc nói với tôi:
“Một lát nữa sẽ xóa cái tên đăng ký trong sổ sinh tử của con, sau khi con tỉnh lại sẽ không gọi là Kim Đào nữa mà sẽ đổi một cái tên khác, lúc ấy mẹ gọi con là gì thì con cũng phải đáp lại.”
“Thế gọi là gì ạ?”
“Giờ ngủ đi đã!”
Lúc ấy toàn thân tôi đã sớm chẳng còn chút sức lực nào, thiếp đi rất mau.
Giấc ngủ này say sưa vô cùng, tôi cảm thấy bản thân giống như đang nằm trong một chiếc máy giặt đầy nước cứ quay tới quay lui, thỉnh thoảng còn ngửi thấy mùi hương nến, cũng chẳng biết cứ xoay tròn như thế được bao lâu, bên tai bỗng vang lên tiếng gọi:
“Kim Giác… Kim Giác…”
19
Tôi còn tưởng tivi đang chiếu Tây Du Ký, hai mắt nhập nhèm mở ra.
Kết quả lại nhìn thấy mẹ tôi.
Vẻ mặt bà ấy đầy lo lắng nhìn tôi gọi: “Kim Giác! Kim Giác!”
Tôi vừa định cười thì bỗng nhiên bị bà ấy bịt chặt miệng, sau đó vỗ vào trán tôi một cái, lại gọi:
“Kim Giác!”
Tôi bỗng nhiên nhớ ra cái tên Kim Đào trong sổ của mình đã bị xóa rồi, tên mới gọi là Kim Giác.
Lẽ nào chẳng có cái chữ nào ra hồn trong từ điển Tân Hoa sao? Cớ sao lại dùng một cái tên quái vật để đặt cho tôi?
Lúc tôi đi học chẳng phải bị chúng bạn cười cho rụng răng à?
Tôi vừa tủi thân lại vừa lo lắng, vẻ mặt đáng thương nhìn mẹ, trong lòng không khỏi nghĩ:
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
“Mẹ không thể nghĩ ra một cái tên khác được hay sao?”
Mẹ nhìn thấy vẻ mặt ngốc nghếch của tôi càng thêm hốt hoảng, túm lấy tôi vừa lay vừa gọi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ong-ly-muon-tho-series-kim-giac-ky-dam/chuong-13.html.]
“Kim Giác! Kim Giác!”
Tôi rưng rưng nước mắt:
“Dạ!”
Mẹ tôi buông tay ra, cả người đều được thả lỏng, nở nụ cười.
Còn tôi thì khóc um lên.
“Sao không nghĩ cho con cái tên nào khác chứ?”
“Kim Giác con đừng có mà không biết tốt xấu, cái tên này là ông trẻ tư của con lật tung cả sách cổ ra mới tìm được đấy, theo truyền thuyết các vị thần thì cái tên này đứng số một trong Thanh Long Thất Túc. Từ nay trở đi con sẽ trở thành con heo sừng rồng, cả đời bình an.”
Ông trẻ tư với bố tôi mỗi người xách hai chiếc xô nhựa vào phòng, dáng vẻ như thể đang đi g.i.ế.c heo.
Tôi có chút lo lắng, liếc mẹ tôi.
Mẹ tôi nói đừng sợ, sau đó nhấc chăn trên người tôi lên.
Lúc này mới phát hiện cả người tồng ngà tồng ngồng, không những vậy trên mình có vẽ đầy hoa văn.
Hình như được dùng chu sa để vẽ, vằn vèo ngoằn ngoèo chẳng biết rốt cuộc là vẽ cái gì, có chút giống mấy đường nét, còn có thêm mấy chữ cổ cổ quái quái.
Ông trẻ tư nói:
“Ăn cũng ăn rồi, ngủ cũng ngủ rồi, giờ cũng nên chịu tội một chút.”
20
Tôi nghe mà càng sợ, vội hỏi mẹ:
“Đây là định làm gì?”
Mẹ tôi thở dài, nói:
“Lúc trước con không quản được cái mồm mà ăn đồ ăn của người khác, bây giờ bắt buộc phải trả lại cho người ta, làm vậy để con ghi nhớ chuyện này thật lâu, cũng để cho cái lão già thối kia không thể quên được.”
Ông trẻ tư nói:
“Vốn chuyện này cũng không phải việc gì khó khăn, thế nhưng người hạ lời nguyền cho con độc ác quá, hắn không để cho thứ đồ đó thoát ra ngoài từ miệng, từ m.ô.n.g từ mắt từ mũi từ lỗ tai cũng không được luôn.”
“Ôi? Vậy còn có thể tống nó ra ngoài được không?
Dù có ngốc đến đâu thì tôi cũng biết trên cơ thể con người cũng chỉ có thất khiếu như vậy.
“Có thể tống ra ngoài hay không một lát nữa liền biết, nhưng cái này phải nói trước nhé, nếu cái thứ đó mà từ thất khiếu chui ra thì việc này coi như hỏng.”
Vừa nói ông trẻ tư vừa lấy ra mấy mảnh vải đỏ, to có nhỏ có, bên trên đều vẽ bùa, muốn dùng thứ này để bịt kín thất khiết trên người tôi.
Cha tôi ở bên cạnh có chút sốt ruột, nói:
“Bịt thế này xong thì thở làm sao?”
Mẹ tôi cầm một mảnh vải đỏ nhét vào m.ô.n.g tôi, đáp:
“Thế nên mới nói phải nhanh cái tay lên!”