Ông ăn chả bà ăn nem - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-05-20 09:04:43
Lượt xem: 414
Hứa Du vội vàng chạy đến hai bước, giọng nói cũng cao hơn:
“Anh không đồng ý ly hôn, Mạn Mạn em đang nói đùa gì vậy chứ?”
Tôi nhìn về phía cô gái đang đứng trước cửa, nhún nhún vai:
“Cô xem đó, rõ ràng là tôi đang giúp cô nhưng anh ấy không đồng ý tôi cũng không còn cách nào khác.”
Lưu Anh Tử không quay đầu lại, đưa tay lau nước mắt trên mặt, muốn mở cửa rời đi.
Tôi lạnh lùng lên tiếng:
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
“Chờ đã.”
“Cô có thể rời đi nhưng để sợi dây chuyền trên cổ lại đây.”
Đến lúc này cô ta mới chịu xoay người lại, hai mắt ngập nước:
“Đây là Hứa tổng anh ấy tặng tôi…”
Tôi nhìn Hứa Du đang há miệng muốn nói gì đó. Cảm giác đươc ánh mắt chán ghét của tôi đang nhìn liền đem những lời sắp nói nuốt xuống, ảm đạm đứng đó.
“Cũng chính là bởi vì anh ấy tặng cho cô nên tôi mới bảo cô để lại. Tiền mà anh ấy dùng trên người cô đều là tài sản chung của hai chúng tôi, còn chưa được tôi cho phép cô cũng đừng mơ được mang đi. Chắc hẳn thời gian vừa rồi anh ấy cũng tốn không ít tiền cho cô nhỉ, tôi cũng lười so đo, cô chỉ cần để lại sợi dây chuyền đó thôi, nếu không thứ mà cô nhận được chính là thư mời hầu tòa, cùng với chuyện này mọi người trong trường cô cũng sẽ biết một ít đó.”
Tôi nhấp tiếp một ngụm cà phê, lúc nói chuyện chỉ lười biếng liếc nhìn cô ta một cái.
Lưu Anh Tử giương đôi mắt đáng thương nhìn về phía Hứa Du cầu cứu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ong-an-cha-ba-an-nem/chuong-9.html.]
16.
Hứa Du rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, nhíu mày nói:
“Mạn Mạn, em cũng đã hơn 30 tuổi rồi sao lại so đo với một cô gái 20 tuổi làm gì chứ. Cùng lắm chỉ là một sợi dây chuyền, anh tiêu tiền của mình, mua một sợi dây chuyền tặng cho người khác cũng không được sao?”
Khuôn mặt nhỏ của Lưu Anh Tử tái nhợt, thì thào nói:
“Hứa tổng, sợi dây chuyền này đối với tôi vô cùng quan trọng, nếu chị dâu muốn tiền vậy thì tôi sẽ cố gắng kiếm đủ tiền để trả lại cho chị ấy, anh đừng vì chuyện này mà cãi nhau với chị ấy…”
Tôi ngồi nhìn bọn họ kẻ sướng người họa, vuốt ve bụng mình. Đứa nhỏ này đến thật không đúng lúc.
Tôi lại gửi gắm quá nhiều hy vọng lên người một tên đàng ông chỉ biết treo mấy lời dễ nghe bên môi. Quá không xứng đáng.
Tôi thừa biết Lưu Anh Tử đây là đang nhắm vào lòng tự trọng của Hứa Du mà làm như thế, tôi hoàn toàn có thể dùng một cách khác thông minh hơn vậy để giữ Hứa Du bên cạnh mình, làm cho anh ta chán ghét Lưu Anh Tử. Nhưng mà với một người đàn ông đã phản bội mình tôi tội gì phải làm như vậy?
Tôi lấy ra đơn ly hôn đã sớm chuẩn bị xong trong bì, ném cho Hứa Du:
“Tôi không muốn cùng cô ta tính toán, vậy nên anh đến đây tính giúp tôi một chút đi.”
Hứa Du cầm lấy tờ đơn ly hôn, sắc mặt ngày càng nặng nề. Ánh mắt anh ta dừng lại chỗ chữ ký của tôi một lát, đột nhiên vứt tập giấy xuống đất, trùng hợp rơi vào đúng bên chân của Lưu Anh Tử:
“Vương Mạn, cô nghiêm túc sao? Cô đang phát điên cái gì thế?”
Lưu Anh Tử bị dọa cho cả người đều run lên. Cô ta nhanh chóng nhặt đơn ly hôn lên, nhìn lướt qua, sau đó kinh ngạc không ngừng nói:
“Muốn để Hứa Du ra đi tay trắng? Dựa vào gì chứ? Cô điên rồi sao?”
“Hứa Du, lúc trước chúng ta kết hôn chính anh đã đưa ra lời hứa như vậy. Nếu ai thay lòng trước thì sẽ ra đi với hai bàn tay trắng, anh vẫn chưa quên chứ?”