Oán hận - 6
Cập nhật lúc: 2024-08-14 08:21:56
Lượt xem: 1,116
Nằm trên giường mềm, nhìn quyển sách trong tay, mắt ta chậm rãi khép lại.
Công chúa ở trong thoại bản này thật đáng thương, chờ hiền tướng trở về. Đến c..hết, cũng không có ai nói cho nàng biết, người trong lòng nàng đã sớm bị ngựa đạp bằng thân thể trong chiến loạn.
Ta càng nghĩ càng cảm thấy bi ai.
Nhắm hai mắt lại chảy ra nước mắt, nước mắt to như hạt đậu chậm rãi chảy xuống, xẹt qua huyệt Thái Dương dừng lại ở hốc tai. Vừa định kéo vải lau, lại nghe ngoài cửa sổ ồn ào.
Quấn áo choàng ra ngoài cửa, thị vệ bên cạnh thấy ta đi ra hành lễ.
Ta hỏi bọn họ đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe bọn họ nói tiểu tướng quân bị thương đã hôn mê, quân y đang điều trị.
27.
“Ai cơ? Ai bị thương? Tiểu tướng quân, là Vũ Văn Phược sao?” Ta hoảng loạn xông ra ngoài, hai gã thị vệ sợ tới mức lập tức đuổi theo.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Ta chạy tới tẩm cung của Vũ Văn, thị vệ ở cửa ngăn ta lại.
Ta tức giận hét lên, bọn họ lại quỳ xuống xin ta không nên đi vào, nói quân y đang trị liệu, không cho bất luận kẻ nào đi vào quấy rầy.
Ta chỉ có thể từ bỏ, lo lắng chờ ở cửa.
Lúc này mới phát hiện mình chỉ mặc một chiếc áo lót mỏng manh, khoác một chiếc áo choàng tơ lụa.
Bây giờ là tháng ba, ban đêm vẫn gió lạnh thấu xương.
Ta lạnh đến giậm chân, Ngọc Trúc định cởi y phục của nàng ra cho ta, ta thấy nàng cũng không mặc bao nhiêu, không thể để cho nàng cởi quần áo trước mặt nhiều người như vậy, liền bảo nàng trở về lấy bộ lông cừu đến.
Ngọc Trúc đi chưa được bao lâu, quân y đã đi ra.
Ta vội vàng hỏi hắn tình huống Vũ Văn như thế nào, hắn hành lễ với ta và nói: "Không có gì đáng ngại, chỉ là mất quá nhiều m..áu. Thần đã xử lý đơn giản, kê đơn bảo tướng quân kiên trì dùng là có thể chuyển biến tốt đẹp.”
"Hắn ngất xỉu mà, cái này cũng gọi là không có gì đáng ngại sao?" ta hỏi hắn.
Quân y lắc đầu, thở dài rồi xin cáo lui, chỉ để lại một câu: “Tham gia quân ngũ đánh giặc sao có thể không bị chút thương tích, gãy tay gãy chân cũng đã xem như may mắn rồi...”
28.
Thị vệ ở cửa cho ta vào, Vũ Văn vẫn nằm hôn mê trên giường.
Ngọc Trúc cũng cầm áo lông cừu đến, thấy ta ở đây trông coi không có ý định trở về phòng, nàng cũng liền dứt khoát đứng đó.
Ta bảo nàng trở về nghỉ ngơi, nơi này có ta là được.
Nàng nói lo lắng an nguy của ta, còn nói Vũ Văn ngày thường không ít lần dạy nàng chiêu thức, nàng cũng muốn trông coi vị "Sư phụ" này.
Ban đêm hắn phát sốt, miệng vẫn kêu lạnh.
Ta đắp áo lông cừu của ta cho hắn, mấy tỳ nữ lại dùng nước nóng lau chùi cho hắn mấy lần, hơi thở hỗn loạn của hắn mới dần dần bình tĩnh.
Nhìn người mấy ngày trước còn hăng hái, giờ phút này lại nằm bị thương trên giường. Trái tim ta rõ ràng mấy ngày trước vẫn yên bình, bây giờ như thắt lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/oan-han/6.html.]
Người c..hết quá phổ biến trong chiến tranh.
Đột nhiên nhớ tới nàng công chúa trong quyển sách kia, có lẽ nàng đã sớm hiểu được người nàng chờ vĩnh viễn sẽ không trở lại. Nhưng nàng vẫn một mực chờ đợi, không muốn tin sự thật này.
Nàng có tâm trạng giống như ta bây giờ không?
Ta đột nhiên rất sợ hắn cứ nằm như vậy, sợ hắn không tỉnh lại, sợ ta sẽ vẫn chờ như vậy.
Thái y nói hắn không có gì đáng ngại, vì sao lại chưa tỉnh.
Ta lại bắt đầu hoảng loạn, đêm tháng ba gió mát hiu hiu nhưng ta lại đổ mồ hôi.
Ngọc Trúc nhìn ta có điều gì đó không ổn, nắm tay ta để cho ta yên tâm, rồi thắp hương cầu khấu.
Ta ngủ thiếp đi trong mùi hương này.
29.
Trong giấc ngủ, ta cảm thấy có người phủ thêm thứ gì đó cho mình.
Là Ngọc Trúc sao?
Lại cảm giác có người kéo tóc ta, kéo đến phát đau.
Không đúng chứ, Ngọc Trúc kéo tóc ta làm gì.
Ta lập tức bừng tỉnh lại, chợt cảm thấy thắt lưng mỏi nhừ đau nhức. Phát hiện mình nằm úp sấp bên giường, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt Vũ Văn.
Khoảng cách quá gần, gần đến nỗi ngay cả lông mi của hắn có bao nhiêu sợi ta cũng có thể đếm rõ.
Hai chúng ta đồng thời sợ tới mức ngửa đầu ra sau, lại cảm thấy đau đớn.
Ta cúi đầu nhìn, trong tay hắn còn nắm một chùm tóc dài của ta.
Hắn cũng giống như nghĩ tới cái gì đó, nhìn thứ trong tay mình đang nắm, sợ tới mức hất ra, muốn xuống giường nhận tội: "Điện hạ! thần! thần... thần không phải cố ý, xin điện hạ trách phạt."
Ta thấy trên mặt hắn có vẻ chịu đựng đau đớn, có lẽ là do động tác quá mạnh ảnh hưởng đến miệng vết thương, bảo hắn nằm xuống.
Tâm thần hắn bất an, không ngừng mím môi trắng bệch, tay nắm thành nắm đ.ấ.m vẫn chưa buông ra.
Xem ra ta không rời đi hắn sẽ không an tâm nghỉ ngơi.
Lúc rời đi ta cố ý đá cửa phòng hắn một cước, để an ủi mái tóc của ta trên trời có linh thiêng.
Ra khỏi phòng hắn, ta liền tìm được tỳ nữ Ngọc Trúc không biết tung tích kia ở phòng của mình.
Tiểu nha đầu này nói cảm thiên động địa, lo lắng cho ta, không muốn để ta ở lại đây một mình.
Nàng cười xấu xa nhìn ta nói: "Nô tỳ cũng không bỏ công chúa lại, nô tỳ vốn là đi chuẩn bị bữa sáng cho công chúa."
Dứt lời nàng chỉ chỉ bánh ngọt trên bàn, còn nói: "Ai ngờ vừa mới vừa đứng ở cửa, đã thấy Vũ Văn tướng quân đang nhìn công chúa rất chuyên chú, nô tỳ đi vào cũng không phát hiện. Công chúa nói xem nô tỳ làm sao không biết xấu hổ mà quấy rầy hai người đây~~”
Nàng càng cười càng xấu xa, càng cười mặt ta cũng càng đỏ.