Nương Nương Hôm Nay Lại Tung Tin Vịt Rồi - Phiên ngoại 1: Không có nếu như (3)
Cập nhật lúc: 2024-08-30 20:42:22
Lượt xem: 1,700
Phụ hoàng ngày càng tỏ rõ sự sủng ái đối với ta, và ta cũng nhận ra ánh mắt của Thái tử ngày càng tràn đầy sự đề phòng. Đây vốn dĩ là điều phụ hoàng mong muốn.
Chính vào lúc này, khi chúng ta ngày càng trưởng thành, Ninh Hân không còn có thể thoải mái ra ngoài như hồi còn nhỏ nữa. Điều này cũng hợp lý, vì nam nữ khác biệt, chúng ta cũng không còn là những đứa trẻ.
Như Thái phó đã nói, bầu trời của nam nhân càng trưởng thành càng có nhiều không gian để tung hoành, còn bầu trời của nữ nhân thì càng lớn lên càng thu nhỏ lại.
Ta hiểu điều này, nhưng trong lòng ta, ta lại rất nhớ nàng.
Vì vậy, đêm đó, ta lén lút đến bên ngoài cửa sổ của nàng. Ban đầu, ta chỉ định đứng lặng ở đó một lúc, nhưng tay ta lại vô thức gõ cửa.
“Là ai đó!” Chỉ nghe thấy giọng nàng thôi, khóe môi ta đã không tự chủ mà cong lên.
“Là ta.” Ta nói.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Ta mong chờ được gặp nàng, đã bao ngày không gặp, nàng sống có tốt không?
Cửa sổ rất nhanh mở ra, nàng như thường ngày, tràn đầy sức sống. Nhưng khi nhìn thấy nàng, mặt ta đột nhiên nóng bừng.
Cô gái này, lại chỉ mặc áo trong mà ra ngoài.
Nàng cũng nhanh chóng nhận ra điều đó, vội vã vào trong khoác thêm áo rồi mới quay lại, khuôn mặt đỏ bừng, thật đáng yêu.
Lòng ta ngập tràn niềm vui không thể kìm nén.
Vì vậy, ta gần như không tự chủ mà hỏi nàng: “Chúng ta hòa nhau nhé?”
Nàng ngơ ngác nhìn ta.
Trong bóng đêm, ánh mắt của nàng sáng như những vì sao trên trời.
Nhưng ta vẫn không nhận được câu trả lời từ nàng.
Nếu hỏi ta lúc đó ai là người ta muốn g.i.ế.c nhất, câu trả lời là Thúy Nhi.
Nhưng ta đã hứa với nàng, hẹn gặp lại lần sau sẽ nghe câu trả lời.
Nhưng ai ngờ được rằng, “lần sau gặp lại” lại xa xôi đến vậy.
Ta được phong làm An Vương, và bị cử đi dẹp loạn.
Phụ hoàng sức khỏe ngày càng yếu, nhưng càng đến lúc này, lòng nghi ngờ của ông lại càng tăng lên.
Ông ngày càng đề phòng Thái tử hơn, nếu không thì tại sao lại không phái Lâm Tướng quân đi?
Ta biết, ông cử ta đi cũng không phải vì tin tưởng ta, chỉ vì ta không có ngoại tộc ủng hộ mà thôi.
Cuộc nổi loạn nhanh chóng được dẹp yên.
Nhưng ta cũng không may bị thương.
Trong thời gian dưỡng thương, ta luôn đợi nàng đến thăm, nhưng không ngờ lại chờ được Lâm Uyển.
Chúng ta chỉ trò chuyện qua loa vài câu, trạng thái của nàng tahôm nay có vẻ lạ, nhưng lòng ta đang sốt ruột nên không để ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nuong-nuong-hom-nay-lai-tung-tin-vit-roi/phien-ngoai-1-khong-co-neu-nhu-3.html.]
Sau khi Lâm Uyển rời đi, ta tiếp tục mong ngóng.
Cô gái mà ta yêu, sao nàng vẫn chưa đến thăm ta?
Ngày thứ nhất, ngày thứ hai, ngày thứ ba, nàng đều không đến. Cổng phủ An Vương gần như đã bị ta nhìn mòn, nhưng vẫn không thấy bóng dáng nàng.
Đến ngày thứ tư, phụ hoàng triệu ta và Thái tử vào cung, nói muốn chọn phi cho chúng ta.
Nói là mật đàm, thực ra chỉ là thông báo rằng Thái tử sẽ cưới Ninh Hân, còn ta sẽ cưới Lâm Uyển.
Ta quỳ suốt đêm trước cổng cung, quỳ đến khi cơ thể tê liệt, quỳ đến khi ngất xỉu trong tuyết.
Cuối cùng, phụ hoàng chỉ nói với ta một câu: "Ngồi ở vị trí này, ta có thể lật tay quyết định sinh tử của kẻ khác."
Ta biết, đây là ông đang ép ta phải tranh đoạt.
Nếu đã như vậy, ta sẽ tranh đấu để các ngươi thấy.
Ta bắt đầu không ngần ngại kéo bè kết phái, tặng họ tiền bạc, phụ nữ, hứa hẹn quyền lực và địa vị, ta bắt đầu đối đầu trực tiếp với thái tử.
Thái tử quả nhiên bị ta ép đến bước đường cùng.
Điều này khiến ta có cảm giác, dường như trong cuộc tranh đấu này, thái tử cũng rất bất đắc dĩ, cũng bị người khác đẩy về phía trước.
Đêm đó, trời đổ mưa rất lớn, ta tiếp khách đến muộn mới trở về, nhưng ở cổng phủ lại thấy thái tử.
"Ngươi đến làm gì?" Ta cảnh giác hỏi hắn.
Trong lòng bỗng nhớ lại thời gian chúng ta cùng nhau học tập, giờ đây lại phải đối đầu, cũng khiến ta cảm thán.
Sắc mặt của hắn không tốt, không biết có phải là ảo giác không, ta dường như thấy trong ánh mắt hắn có chút hối lỗi.
"Ngươi nghe đây, ta chỉ nói một lần này thôi, tin hay không tùy ngươi." Hắn hít sâu một hơi, đột nhiên nói: "Ninh Hân đã bị hạ độc."
"Ngươi nói cái gì!" Nghe thấy câu này, ta không thể giữ bình tĩnh, nhìn chằm chằm vào hắn.
Hắn quay mặt đi, tránh ánh mắt của ta: "Ngươi có thể hỏi Ninh Hân, gần đây nàng có thường xuyên bị chóng mặt không, sẽ biết thôi."
Ta lập tức phóng ngựa chạy đi.
Vì đã cho người theo dõi phủ Thái phó hàng ngày, ta tất nhiên biết gần đây phủ Thái phó có mời qua thái y.
Ta không suy nghĩ về mục đích xuất hiện của thái tử, hay ý đồ của hắn, hay lý do hắn nói cho ta biết điều này.
Ta chỉ muốn biết, Ninh Hân có thực sự bị chóng mặt không.
Ta lại gõ cửa sổ của nàng như ngày hôm đó.
Một lúc sau nàng mới mở cửa.
Ta nhìn nàng qua khung cửa sổ, lâu ngày không gặp, nàng dường như tiều tụy đi nhiều.
Nàng không còn là cô gái tràn đầy sức sống nữa.
Trái tim ta đau như d.a.o cắt.