Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nuôi Sói Trong Nhà - Chương 6

Cập nhật lúc: 2025-01-25 12:14:40
Lượt xem: 3,248

Cha cũng từng nói chỉ khi Bùi Thiệu trở thành quan lớn thì hắn mới có thể minh oan cho phụ mẫu của mình.

Trước khi minh oan thì hắn không thể về trấn Phục Linh.

Cha ta cũng hiếm khi đến đó, lần gần đây nhất là khi Bùi Thiệu thi đỗ tú tài.

 

Trước khi đi, cha dặn ta phải chăm sóc cho Bùi Thiệu thật tốt, ta gật đầu đồng ý.

Vừa mới thi xong kỳ thi Hương, Bùi Thiệu cũng chẳng được nghỉ ngơi bao lâu, bởi sang tháng ba năm sau sẽ là kỳ thi Hội.

 

Nửa đêm, ta khát nước tỉnh dậy, uống hết một chén trà nguội thì không ngủ lại được nên bèn đi dạo quanh thư phòng.

 Không ngoài dự đoán, bên trong thư phòng vẫn còn sáng đèn, bóng dáng hắn cúi mình bên bàn hiện rõ trên cửa sổ giấy.

 Ta lặng lẽ đứng nhìn hồi lâu.

 

Bùi Thiệu thông minh, lại chăm chỉ.

 Hắn nhất định sẽ đỗ cống sĩ.

 Cũng nhất định sẽ rửa sạch nỗi oan cho phụ mẫu của mình.

 

11.

 

Chu Thư Lạc cũng đỗ tú tài trong kỳ thi Hương lần này.

 Trấn Lộc cùng lúc có hai người đỗ tú tài, khiến Huyện thái gia mừng đến phát cuồng, còn đặc biệt triệu hai người họ đến, căn dặn phải hỗ trợ lẫn nhau.

 

Chu Thư Lạc quả là người thành thật, ngay ngày hôm sau đã đến nhà thăm hỏi.

 Y nói đáng lẽ nên đến từ sớm rồi, nhưng vì trước đó bận thi cử nên trì hoãn lại mấy ngày.

 Cha ta không có nhà nên ta cùng Bùi Thiệu ra tiếp đãi.

 

“Sở cô nương.”

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

 Chu Thư Lạc chắp tay hành lễ rồi từ tốn ngồi xuống. 

 

Người đến là khách, ta mỉm cười đẩy chén trà đến trước mặt y.

 “Mời dùng trà.”

 Y cầm lên uống một hơi, cũng không thổi trước.

 

“Ngươi… không thấy nóng sao?”

 Khuôn mặt lạnh như băng của hắn không biểu lộ chút cảm xúc nào, chỉ đáp một câu: “Trà rất ngon.”

 Ta giật mình, xót trà đến đau lòng, lại phải rót thêm một tách nữa cho y.

 Đây là loại trà thượng mà cha ta đã dành cả tháng lương để mua, vậy mà y lại uống một hơi hết sạch như thế.

 

Sợ Chu Thư Lạc lại uống cạn một hơi nên ta dịu giọng nhắc nhở: “Chu công tử, uống từ từ thôi.”

 Y dừng tay rồi ngẩng đầu nhìn ta, sau đó thấp giọng đáp: “Ừm.”

 Lần này, y chỉ nhấp một ngụm nhỏ rồi đặt tách trà xuống.

 

Thật đúng là dễ dạy mà.

 Ta mỉm cười hài lòng, chỉ tay về phía đĩa bánh hồng trên bàn: “Bánh này là ta mới mua sáng nay, ngươi nếm thử xem, ngon lắm.”

 

Chu Thư Lạc ngoan ngoãn cầm bánh lên ăn, sau đó nghiêm túc đánh giá hai từ: “Ngon lắm.”

 Y khen rất nghiêm túc, còn cứng nhắc hỏi thêm: “Mua ở đâu thế? Lúc về ta cũng muốn mua một ít.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nuoi-soi-trong-nha/chuong-6.html.]

 

“Ở hàng bánh phía thành Đông, nhưng bây giờ ngươi mới đi thì chắc không mua được.”

 Được khen nên ta hào phóng đẩy cả đĩa đến trước mặt y.

 “Nếu ngươi thích thì cứ ăn thêm đi.”

 

“Ừm.” Y gật đầu rồi tiếp tục nghiêm túc ăn.

 Ta thầm nghĩ: Thật sự hôm nay Chu Thư Lạc đổi tính rồi, có thể nói được cả một câu dài như thế.

 Xem ra y rất thích ăn bánh hồng.

 

“A Nhan, không phải hôm nay tỷ bảo muốn nấu canh vịt sao?” Bùi Thiệu từ nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên lên tiếng. 

 

Hắn mỉm cười nhìn ta: “Bây giờ mà tỷ còn không đi mua vịt thì không kịp nữa đâu.”

 

“Đúng rồi, suýt thì quên mất.”

 Ta bừng tỉnh rồi nhớ ra chuyện quan trọng này.

 

“Khách để ta tiếp là được, tỷ cứ yên tâm.”

 Bùi Thiệu vẫn chu đáo như mọi khi, hắn cầm ấm trà lên rồi rót thêm cho Chu Thư Lạc.

 Ta thấy có lẽ để hai người họ trò chuyện thì hợp cạ hơn nên đứng dậy cáo từ.

 

Khi ta đến chợ thì hàng vịt đã dọn sạch.

 Trời vẫn còn sớm nên ta đành đi dạo một vòng.

 Ta không muốn quay về đối mặt với Chu Thư Lạc.

 

Dù sao trước đó xem mắt không thành, ít nhiều cũng hơi ngượng ngùng.

 

Thế là ta quyết định sang nhà A Ngưu ngồi chơi, đến tận lúc chạng vạng mới bị Bùi Thiệu tìm đến đưa về.

 

“A Nhan, ta đói rồi.”

 Nghe hắn nói như thế, ta không khỏi áy náy.

 Vì mải trò chuyện với Cố đại thẩm mà ta quên mất thời gian.

 Giờ quay về nấu cơm thì đã không kịp rồi, chúng ta đành tìm một quán hoành thánh gần đó để ăn.

 

Vốn dĩ Bùi Thiệu ăn uống luôn rất nhã nhặn, cộng thêm vẻ ngoài tuấn tú nên hắn chỉ ăn mỗi hoành thánh thôi mà cũng thu hút không ít ánh mắt của người khác.

 Xung quanh đã bắt đầu có tiếng bàn tán khe khẽ.

 “Vị công tử này thật tuấn tú.”

 “Cô nương ngồi cùng bàn là ai thế nhỉ? Thật khiến người ta ghen tị.”

 

Vừa rồi vì ăn quá nhiều bánh hồng nên bây giờ ta không đói lắm, hơn nữa hoành thánh ở đây được nhồi nhân thịt đầy ắp, nên ta ăn được nửa bát thì không thể ăn tiếp được nữa.

 

Nhìn nửa bát hoành thánh thừa lại, quả là uổng phí mà.

 

Ta đắn đo hồi lâu.

 Khi định nhét hết chỗ còn lại vào miệng, một bàn tay thon dài vươn đến cầm lấy bát của ta, từ tốn ăn hết phần hoành thánh còn lại.

 Ta ngẩn người nhìn Bùi Thiệu.

 

Hắn vẫn thản nhiên như đang ăn bát của mình.

 

Loading...