Nuôi Sói Trong Nhà - Chương 10
Cập nhật lúc: 2025-01-25 12:16:13
Lượt xem: 3,166
Bên trong là tiền lộ phí mà cha đã dành dụm cho hắn.
Trước đó, Bùi Thiệu đã từ chối, hắn nói mình kiếm được một ít bạc nhờ chép sách, số bạc đó đủ để hắn sống qua kỳ thi.
“Nhưng dù sao thì đây cũng là tâm ý của cha ta, hơn nữa nhà chúng ta cũng không dốc hết tiền tài vào đây, ta vẫn còn giữ một ít mà.”
Ta kéo tay Bùi Thiệu, đặt chiếc túi vào lòng bàn tay hắn.
“Đến Kinh Thành không giống như khi ở trấn Lộc, ta nghe nói giá cả ở đó rất đắt, có thêm chút tiền thì chúng ta cũng yên tâm hơn.”
Bùi Thiệu siết chặt năm ngón tay, ánh mắt vẫn nhìn ta chăm chú không rời.
“A Nhan, ta đi lần này nhất định sẽ đỗ đạt, tỷ hãy đợi ta quay về.”
Thấy Bùi Thiệu tràn đầy quyết tâm, ta ngẩng cao đầu mỉm cười với hắn: “Vậy ta ở nhà đợi đệ mang bảng vàng về nhé!”
18.
Khi tin tức Bùi Thiệu thi đỗ cống sinh được báo về, cha của ta vui mừng đốt pháo suốt nửa canh giờ trước cổng nhà, còn thưởng cho người báo tin hai đồng bạc.
Tuy nhiên đối với Bùi Thiệu thì đó chỉ mới là bắt đầu.
Rất nhanh chóng, kỳ thi Đình bắt đầu.
Bắt đầu mỗi ngày ta đều đứng tựa cửa, nhìn về phía đầu hẻm.
Nhưng chưa đợi được Bùi Thiệu thì ta đã nghe tin hắn được quận chúa để mắt đến, rất có thể sẽ trở thành phò mã.
Khi rượu trôi xuống cổ họng, cả người ta như bay bổng.
Ta ôm bình rượu ngồi trong sân, trong đầu không ngừng hiện lên nụ hôn vụng về, chẳng ra dáng của mình và hắn.
Ta say đến mức ngã gục trong sân, tưởng rằng cha đã ôm ta vào phòng nên còn lo sợ sẽ bị ông trách phạt.
Nhưng hình như cha của ta đã quên chuyện đó rồi, ông chẳng nhắc đến nửa chữ.
Mãi đến khi ta đến thăm Cố đại thẩm, bà ấy mới nhắc đến chuyện vài ngày trước bà ấy nhờ A Ngưu mang bánh đường đến, hỏi ta có thích ăn không.
Lúc đó ta mới giật mình rồi vội vã đa tạ A Ngưu.
“Ta... không nói những lời lạ lùng gì chứ?” Ta dè dặt hỏi.
Nếu để lộ tâm tư của ta dành cho Bùi Thiệu ra ngoài thì thật sự không còn mặt mũi gì nữa.
A Ngưu cười khẽ rồi nói: “Không có.”
Lúc này ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Xưa nay huynh ấy chưa từng nói dối ta.
Say rượu một lần khiến ta cũng nghĩ thông suốt rồi.
Tình cảm mỏng manh thì khó mà bền lâu, không bằng cứ duy trì mối quan hệ tỷ đệ tốt đẹp này đi.
Sau này hắn ở kinh thành, ta ở trấn Lộc, thỉnh thoảng gửi vài bức thư qua lại hỏi thăm nhau cũng tốt mà.
Ngày Bùi Thiệu trở về là một ngày nắng đẹp, hoa đào và hoa mận ở ngoài thành đang nở rộ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nuoi-soi-trong-nha/chuong-10.html.]
Ta đứng trên con phố chính, nhìn thấy hắn cưỡi con ngựa cao lớn thong thả tiến đến gần.
Cha ta đã khóc sưng cả mắt, mọi người xung quanh đều thi nhau chúc mừng chúng ta, nhưng ta chẳng nghe được gì cả, chỉ ngây ngô ngước đầu lên nhìn Bùi Thiệu đã xuống ngựa.
Hắn tươi cười rạng rỡ hơn cả hoa đào đang nở.
“A Nhan, ta không làm phụ sự kỳ vọng của tỷ.”
Đệ đệ mà ta vất vả bao năm mới nuôi lớn, bây giờ hắn thi đỗ Trạng Nguyên vinh quy bái tổ, vô số bà mối tìm đến nhà ta đến nỗi giẫm gãy cả ngưỡng cửa.
Liên tiếp ba ngày, cha dẫn ta gặp hết người này đến người kia, ta cười đến mức mặt sắp đông cứng lại.
Sổ mối mai được mở ra, một dãy dài tên người khiến ta không thể đọc hết được.
Cha kéo ta lựa chọn cẩn thận suốt một đêm, cuối cùng rút ngắn danh sách còn mười người.
“Trong số này có mấy người là đồng môn của A Thiệu, chắc chắn nó cũng biết rõ phẩm hạnh của họ.”
“Con đi tìm A Thiệu hỏi thử xem, tiện thể nhờ nó chọn giúp vài người.”
Ta nhìn vào danh sách, mí mắt khẽ giật.
Vừa định từ chối thì cha đã rơm rớm nước mắt nhìn ta: “Mấy hôm trước nương của con có báo mộng cho ta, trách ta không giúp con tìm mối nhân duyên tốt, A Nhan, nữ nhi ngoan, con cứ chọn vài người xem mắt đi mà.”
Cuối cùng ta đành cầm cuốn sổ đi gõ cửa thư phòng.
“Bùi Thiệu, đệ chọn giúp ta nhé?”
Bùi Thiệu chăm chú nhìn ta, ánh mắt dịu dàng: “Được.”
19.
Cuốn sổ được đặt trên bàn, Bùi Thiệu mỉm cười mở ra, chăm chú xem từng trang một.
“Ừm, có vài người là đồng môn của ta thật.”
Hắn khoanh tròn từng tên, ta ghé lại gần hỏi: “Đệ nghĩ ai là tốt nhất?”
“Ừm... để ta suy nghĩ đã.”
Bùi Thiệu chống tay lên cằm, trầm ngâm suy tư.
Ngoài cửa sổ là nắng xuân ấm áp dịu dàng.
Thỉnh thoảng có vài con chim én bay qua, hót líu lo.
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
Ta bị cuốn hút, không tự chủ được mà đi đến gần cửa sổ, vừa đi vừa ngáp dài.
“A Nhan.”
Giọng nói của Bùi Thiệu nhẹ nhàng vang lên từ phía sau ta, ta quay lại, ngay lập tức đối diện với đôi mắt như hoa đào lấp lánh của hắn.
“Chọn xong rồi, tỷ lại đây xem đi.”
Ta hơi ngẩn người: “Được.”
Ta đi đến bên bàn, quyển sổ bị mấy tờ giấy tuyên che phủ.