Nuôi Sói Trong Nhà - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-01-25 12:11:20
Lượt xem: 1,755
Đệ đệ mà ta vất vả bao năm mới nuôi lớn, bây giờ đã thi đỗ Trạng Nguyên, vinh quy bái tổ, vô số bà mối tìm đến nhà ta đến nỗi giẫm gãy cả ngưỡng cửa.
Ta nhìn mà hoa cả mắt, ôm lấy quyển sổ mà các bà mối đưa rồi gõ cửa thư phòng của đệ đệ.
“Bùi Thiệu, đệ giúp ta chọn nhé?”
Bùi Thiệu lặng lẽ nhìn ta, ánh mắt dịu dàng: “Được thôi.”
Sau một nén hương.
Trâm cài tóc rơi đầy đất, quyển sổ của bà mối bị xé nát vứt sang một bên.
Bùi Thiệu bế ta ngồi lên bàn, ngón tay lau đi vệt nước còn vương bên khóe môi ta rồi dịu giọng hỏi: “Tỷ tỷ, còn muốn chọn nữa không?”
1.
Bùi gia vốn là đại hộ ở trấn Phục Linh.
Tiếc thay lại đắc tội với quý nhân, gia chủ bị giam vào đại lao, tất cả vinh quang cũng tan thành mây khói.
Quan phủ tịch thu toàn bộ gia sản của Bùi gia, chủ mẫu dẫn theo tiểu thiếu gia đi đâu biệt tích.
Trước đây cha của ta từng là người làm công lâu năm cho Bùi gia, sớm đã nhận ân huệ từ gia chủ, cho nên khi nghe tin dữ thì ông không ngồi yên được, lập tức lên đường đến trấn Phục Linh.
Ông tìm kiếm suốt ba ngày.
Cuối cùng, vào một đêm mưa, ông dẫn theo tiểu thiếu gia trở về nhà.
Ông chỉ nói với bên ngoài đó là con của họ hàng xa, nhà gặp lũ lớn, chỉ còn sót lại một đứa trẻ.
Khi ấy Bùi Thiệu mới sáu tuổi, nhỏ hơn ta hai tuổi, theo lẽ tự nhiên ta trở thành tỷ tỷ của hắn.
Bùi Thiệu trắng trẻo, mềm mại, giống như chiếc bánh bao trắng vừa mới ra lò, vừa nhìn đã thấy thích.
Ta nắm tay hắn, ngọt ngào gọi: “Đệ đệ, đệ đệ.”
Hầu như lúc nào ta cũng ở bên Bùi Thiệu.
Hắn rất ngoan, gọi ta là “A Nhan tỷ tỷ”, còn đọc Tam Tự Kinh cho ta nghe.
Chỉ là tính cách của hắn hơi trầm lặng.
Ta không muốn Bùi Thiệu trở nên giống Tôn sư phụ ở thôn bên cạnh, cả ngày nghiêm nghị chẳng có chút sức sống nào.
Thế nên đã dẫn hắn đi khắp thôn chơi, còn giới thiệu cho hắn làm quen nhiều tiểu bằng hữu khác.
“Đây là A Ngưu, Nhị Nha, Tiểu Hoa, Hổ Tử, Thiết Trụ...”
Bùi Thiệu rụt rè trốn sau lưng ta, lễ phép chào hỏi từng người một.
Đến mức làm trái tim Nhị Nha và Tiểu Hoa mềm nhũn.
Họ đều ngưỡng mộ ta vì có một đệ đệ đáng yêu như vậy.
Đệ đệ thì tốt thật, nhưng lại quá bám người.
Như hôm nay ta đến chỗ Tiểu Hoa học thêu khăn mà hắn cũng muốn đi theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nuoi-soi-trong-nha/chuong-1.html.]
Hắn là nam hài tử, nếu cứ theo chúng ta học thêu thì sau này sẽ bị gọi là ẻo lả mất.
Ta nghiêm mặt từ chối, bảo hắn đi cùng Hổ Tử và Thiết Trụ ra sông bắt tôm.
Bùi Thiệu đỏ mắt nhìn ta: “Hôm qua A Nhan tỷ tỷ bỏ ta ở nhà rồi đi với A Ngưu lên núi hái quả, tỷ bảo ta nhỏ, không đi được đường núi nên bắt ta ở nhà chờ, ta đã chờ cả buổi chiều, cuối cùng tỷ vừa về lại lăn ra ngủ luôn!”
“Hôm nay ta dậy từ sớm, muốn đi chơi với tỷ tỷ, vậy mà… vậy mà tỷ lại muốn ra ngoài.”
Hắn bật khóc, ta vội vàng dỗ dành.
Không ngờ Bùi Thiệu dù người trông thì nhỏ nhưng lại bướng bỉnh tới vậy.
Ta dỗ mãi thì hắn mới ngừng khóc..
Vừa định thở phào thì A Ngưu đã trèo lên bờ tường trong sân, cười toe toét gọi ta: “A Nhan, cái bẫy lần trước trên núi đã bắt được thỏ rồi! Mau lên, đi lấy thỏ nào!”
Mắt ta sáng lên, chưa kịp nói hết chữ “được”.
Bùi Thiệu lại khóc nữa.
2.
Năm Bùi Thiệu mười hai tuổi, hắn thi đỗ đồng sinh, còn được thư viện lớn nhất ở trấn nhận vào học.
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
Cho nên cả nhà chúng ta phải chuyển đến trấn Lộc.
Trước khi đi, các tiểu bằng hữu trong thôn đều đến tiễn biệt chúng ta.
Tiểu Hoa và Nhị Nha cùng nhau thêu tặng ta một chiếc túi sưởi tay.
“Trời lạnh rồi… hu hu… A Nhan, sao ngươi lại đi xa thế chứ? Sau này ta tìm ngươi thêu khăn tay kiểu gì đây?”
Tiểu Hoa bật khóc nức nở đến mức không thở nổi, Nhị Nha cũng đỏ mắt.
Thiết Trụ thì tặng chiếc ná nhỏ mà ta đã thèm thuồng từ lâu.
Hổ Tử dúi vào tay ta một miếng thịt ba chỉ muối.
“Trên, trên đường ăn.”
A Ngưu thì vẫn im lặng, chờ mọi người tạm biệt xong thì huynh ấy mới bước lên, lấy chuỗi hạt bồ đề từ trong túi ra rồi tự tay đeo vào cổ ta.
Lời nói ra cũng khác hẳn những người khác: “A Nhan, ta sẽ đến tìm muội.”
Hổ Tử nghe vậy thì trợn tròn mắt kinh ngạc: “A Ngưu ca, nhà huynh cũng sắp chuyển lên trấn à? Sao ta chưa nghe huynh nói gì hết vậy?”
“...”
“Đồ ngốc! A Ngưu ca không có ý đó!”
“Thế là ý gì?”
“Ôi trời, sao chuyện gì ngươi cũng muốn biết vậy? Liên quan gì đến ngươi chứ?”
“A Ngưu ca là đại ca của ta, nếu huynh ấy đi rồi thì ai sẽ đưa ta ra sông câu cá bắt tôm đây?”
Bầu không khí bỗng không còn quá nặng nề nữa, nỗi buồn chia ly vì sự ngốc nghếch của Hổ Tử mà nhẹ nhàng đi đôi chút.