NUÔI CON TRAI CHO NGƯỜI KHÁC - CHƯƠNG 12
Cập nhật lúc: 2024-10-29 23:46:32
Lượt xem: 444
12
Nhưng số phận chưa bao giờ buông tha cho tôi. Vì tôi bị ướt khi trời mưa, và Trình Thành lại chưa thực sự phạm tội.
Tôi không có bất kỳ bằng chứng nào chứng minh mình đã bị xâm hại.
Khi kết quả được công bố, tôi rõ ràng thấy bố tôi thở phào nhẹ nhõm, đứa con trai yêu quý của ông ta không gặp chuyện gì, cuối cùng ông ta cũng an tâm rồi.
Mụ dì ghẻ đứng bên cạnh hả hê nói với tôi: "Tôi đã bảo rồi mà, nhìn cái bộ dạng của cô đi, ai mà để mắt tới cô chứ. Có phải cô nhìn thấy con trai tôi đẹp trai nên tự mình tưởng tượng không?"
Tôi lao tới định đánh mụ ta, nhưng bị cảnh sát giữ lại. Một nữ cảnh sát lạnh lùng nhìn mụ ta rồi nói: "Kẻ làm ác chưa bị trừng phạt ngay thôi, nhưng có một người mẹ như bà, tôi tin rằng con trai bà sớm muộn gì cũng sẽ vào đây."
Tôi không nhớ rõ hôm ấy đã về nhà như thế nào.
Tôi mua một chai thuốc trừ sâu, loại mà mẹ tôi đã uống hôm đó. Tôi thực sự không còn chịu đựng được nữa, không biết làm sao để sống tiếp.
Tôi đã dốc hết sức lực, nhưng thực sự không thể gắng gượng được nữa.
Tôi chợt nghĩ đến lý do tại sao mẹ tôi lại tự tử. Sống đau khổ như vậy, quả thực c//hế//t còn hơn.
Tôi nằm trên chiếc giường mẹ tôi từng nằm, nước mắt không ngừng tuôn rơi, tôi không còn nói được lời nào.
Ngay khi tôi chuẩn bị cầm chai thuốc trừ sâu lên để đi gặp mẹ.
Cái giường cũ kỹ, hỏng hóc bỗng sập xuống. Tôi ngã xuống đống đồ đạc lộn xộn, không biết đã nằm bao lâu. Tôi ngước lên căn phòng trống trải mà gọi: "Mẹ ơi, có phải mẹ không? Mẹ ơi, con xin lỗi! Con thật sự rất mệt mỏi, con rất muốn đến tìm mẹ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nuoi-con-trai-cho-nguoi-khac/chuong-12.html.]
Lúc chuẩn bị đứng dậy, tay tôi chạm vào một phong bì.
Bên trong là lá thư mẹ tôi viết cho tôi, để dưới rơm trong chiếu.
Tôi mới biết rằng, hóa ra mẹ tôi bị bệnh, ung thư v.ú giai đoạn cuối.
Mẹ rất muốn sống tiếp, nhưng sợ làm gánh nặng cho tôi nên chọn cách để lại tiền cho tôi.
Tôi ôm lá thư mà bật khóc. Mẹ tôi, cả đời chưa từng sống một ngày vui vẻ, đã nằm ngủ trên chiếc giường mát-xa suốt hơn chục năm, một năm không có mấy ngày nghỉ.
Đến lúc c//hế//t mẹ cũng phải tính toán chỗ c//hế//t sao cho tiện, không gây phiền hà cho ai.
Mẹ tôi không biết nhiều chữ, lá thư đầy lỗi chính tả và viết bằng bút chì. Lời dặn dò trong thư chỉ vài dòng ngắn gọn, nói về căn nhà, bảo tôi dùng tiền thuê để học. Mẹ còn xin lỗi vì có lẽ học phí tôi phải dựa vào học bổng và đi làm thêm, nói rằng nếu thật sự gặp khó khăn, có thể bán nhà, vì con người mới là quan trọng nhất.
Mẹ tôi nói ra những lời đó, sao lại không hiểu rằng đối với tôi, mẹ là điều quan trọng nhất chứ.
Phần sau của thư là những lời khích lệ tôi sống tốt, còn có vài câu mẹ chép từ cuốn tập làm văn của tôi.
Mẹ không biết an ủi tôi ra sao, nên đã tìm từ cuốn tập làm văn những câu văn động viên, những nét chữ nguệch ngoạc cứa vào tim tôi. Tôi đặt lá thư lên ngực, cảm nhận hơi ấm cuối cùng mẹ để lại cho mình. Mẹ quyết tuyệt rời bỏ cuộc sống, nhưng lại cố hết sức muốn tôi sống tiếp.
Tôi nhìn chai thuốc trừ sâu, bỗng dưng cảm thấy mình có thể sống tiếp. Tôi sao có thể dễ dàng từ bỏ mạng sống mà mẹ đã đổi bằng cả tính mạng chứ? Tôi ném chai thuốc đi.
Tại sao phải c//hế//t? Chính bọn họ mới là những kẻ đáng phải c//hế//t.
Những ngày sau đó, tôi chỉ có một mục tiêu, đó là học. Tôi phải vào đại học tốt nhất, tôi phải thoát ra khỏi đây, tôi muốn tận mắt chứng kiến những kẻ xấu xa đó nhận lấy quả báo.