Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nuôi con những năm 1980: Mỹ nhân lạnh lùng được trùm nghiên cứu khoa học chiều chuộng! - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-01-11 14:20:15
Lượt xem: 274

1.

"Đồng chí, xin chào. Làm phiền đồng chí giúp tôi chuyển máy cho đồng chí Lục Nghiễn ở bộ phận Nghiên cứu Kỹ thuật. Tôi là người nhà, có việc gấp cần tìm anh ấy." Thẩm Thanh Nghi cất giọng lịch sự nhưng xen chút gấp gáp.

"Xin chờ một chút!" Giọng nói lạnh lùng từ đầu dây bên kia vang lên. Khoảng một phút sau, người kia thông báo: "Kỹ sư Lục hiện đang bận, không có thời gian hồi đáp."

Chưa kịp để Thanh Nghi phản ứng, đầu dây bên kia chỉ còn lại âm thanh bận rộn kéo dài.

Cô ngẩn người, bất đắc dĩ cúp máy.

Bốn năm trước, sau đêm xuân ngắn ngủi cùng Lục Nghiễn, anh vào làm ở viện nghiên cứu.

Hai tháng sau, cô phát hiện mình mang thai An An, nhưng không cách nào liên lạc được với Lục Nghiễn để được thừa nhận. 

Bị gia đình chồng ruồng bỏ, cô đành quay về sống trong căn nhà cũ ba để lại.

Suốt bốn năm qua, lời đàm tiếu sau lưng chưa bao giờ dừng lại.

Cô có thể không quan tâm đến những lời thị phi đó. 

Đã một mình sinh và nuôi lớn An An trong những ngày tháng khó khăn nhất, cô không sợ gì nữa. 

Nhưng chuyện nhập học của con là điều không thể chậm trễ. 

Trước đó, cô đã hỏi thăm, biết rõ rằng nếu không có giấy khai sinh, trường học sẽ không nhận con mình.

Cân nhắc một lúc, cô biết nếu gọi lại, khả năng lớn là vẫn bị từ chối. 

Không còn cách nào khác, cô chuẩn bị tiền lẻ để quay về.

Đi được vài bước, cô nghe hai nhân viên trực điện thoại phía sau thì thầm:

"Mỗi lần người nhà anh ấy đến đều bị từ chối, nghe đâu là vì đứa con không phải của anh ấy. Đúng là mặt dày!"

"Đúng vậy, nghe nói cô ta là con gái giáo sư, mà ăn mặc lòe loẹt như vậy. Ở nhà đàn ông ra vào không dứt, chính cô ta cũng chẳng biết con là của ai ấy chứ."

Thanh Nghi khựng lại, chậm rãi quay người, ánh mắt sắc như d.a.o nhìn thẳng vào hai người kia. 

Cả hai sững người, hoảng hốt im bặt, co rúm lại. Cô lạnh lùng lườm một cái rồi bước ra khỏi bưu điện.

Về đến khu tập thể cũ kỹ, An An đã dậy sau giấc ngủ trưa, ngoan ngoãn ngồi dưới giàn nho, đăm chiêu suy nghĩ. 

An An rất nghe lời, biết mẹ không có ở nhà nên không chạy lung tung. 

Cái nóng gay gắt của mùa hè làm gương mặt trắng trẻo của cậu bé rịn đầy mồ hôi.

Nồi chè đậu xanh cô nấu trước khi ra ngoài cũng đã nguội.

Thanh Nghi múc một bát, nhẹ nhàng hỏi:

"An An, con có muốn uống một bát chè đậu xanh cho mát không?"

An An thừa hưởng những nét đẹp từ cả bố lẫn mẹ. 

Đôi mắt to tròn sáng ngời nằm dưới hàng mi cong dày, lúc này đang chăm chú nhìn lên giàn nho, chẳng để ý đến lời mẹ nói. 

Thanh Nghi không ép buộc. Cô biết, khi muốn uống, thằng bé sẽ tự nói.

Sau khi uống xong bát chè của mình, cô vào bếp lấy một chiếc khăn ướt, dịu dàng lau sạch mồ hôi trên gương mặt con trai.

Nhìn gương mặt ngoan ngoãn của con, ánh mắt cô tràn đầy yêu thương nhưng cũng kiên định.

Dù thế nào đi nữa, cô cũng phải nhanh chóng liên lạc được với Lục Nghiễn.

Đúng lúc này, Trình Hựu Thanh đến nhà. Cô gõ cửa, nét mặt đầy phấn khích:

"Thanh Nghi, nghe lãnh đạo đơn vị nói Lục Nghiễn sắp trở về rồi!"

Thanh Nghi sững người trong giây lát, rồi tự cười mỉa mình. 

Chồng cô mà chính cô còn không liên lạc được. Vậy mà tin tức về công việc của anh lại phải nghe từ miệng người khác. 

Nhưng thôi, thế này cũng tốt, cô vốn định dẫn An An đến tận viện nghiên cứu tìm anh. 

Bây giờ khỏi cần phiền phức.

Cô giữ vẻ mặt bình tĩnh:

"Tôi biết rồi. Cảm ơn cậu đã đặc biệt đến báo."

Thấy thái độ lạnh nhạt của cô, Hựu Thanh sốt ruột:

"Lần này anh ấy về, nhất định phải để anh ấy làm rõ. An An là con của anh ấy, đừng để người ta cứ nói bậy bạ mãi. Không thể để mẹ con cậu chịu ấm ức như vậy."

"Nhìn An An đi, thằng bé nhút nhát thế, đến bạn cũng chẳng có."

Nhắc đến con trai, Thanh Nghi nở nụ cười dịu dàng:

"An An không nhút nhát, chỉ là nó thích suy nghĩ thôi."

Cô thực sự không trách Lục Nghiễn vì đã không trở về suốt những năm qua. 

Cô hiểu thân phận và công việc đặc thù của anh . 

Hơn nữa, khi ba cô bị tố cáo và cách chức, cô đã dùng tình nghĩa thầy trò để ép anh – một học trò xuất sắc và đầy triển vọng – phải cưới cô dù biết anh có thanh mai trúc mã.

Nhưng cô cũng không trách ba. Ông đã cố gắng hết sức để cho cô những điều tốt đẹp nhất.

Lục Nghiễn, vốn là thủ khoa của tỉnh, đã thi đỗ và trở thành học trò của ba cô. 

Anh cao ráo, khôi ngô, với chiều cao 1m88 và phong thái trầm ổn vượt xa người cùng tuổi dù xuất thân từ nông thôn. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nuoi-con-nhung-nam-1980-my-nhan-lanh-lung-duoc-trum-nghien-cuu-khoa-hoc-chieu-chuong/chuong-1.html.]

Những cô gái từng gặp anh không ai là không ngưỡng mộ.

Anh luôn dùng lý do "đã đính hôn" để từ chối mọi sự tỏ tình, dành toàn bộ tâm huyết cho việc học tập và nghiên cứu.

Nhưng chuyện của An An, cô không cách nào nuốt trôi. Những thiệt thòi của mình cô có thể chịu đựng, nhưng những thiệt thòi con cô phải gánh thì không thể nào tha thứ. 

Thằng bé còn quá nhỏ, quá ngoan ngoãn, chẳng hiểu gì. Mỗi lần ra ngoài đều bị hàng xóm nhìn bằng ánh mắt dị nghị.

Đúng là Lục Nghiễn bị ép phải cưới cô. 

Nhưng chính anh đã chủ động trong mối quan hệ vợ chồng của họ. 

Khi cô mang thai An An, cô đã gọi không biết bao nhiêu cuộc cho anh, chỉ để mong anh có thể chứng minh với ba mẹ mình rằng An An là con anh.

Mỗi lần, cô đều nhận được lời đáp từ những nhân viên trực tổng đài lạnh lùng:

 "Đồng chí Lục Nghiễn nói anh ấy hiện không rảnh." Và sau đó là cúp máy.

Ngay cả vài phút để hồi âm cuộc gọi cũng không có ư? Hay xong việc rồi gọi lại, cũng chẳng có lần nào.

Đôi mắt cô tối dần đi. Có lẽ Lục Nghiễn thật sự không có chút tình cảm nào với cô.

 Nghe nói những năm qua, gia đình anh và vị hôn thê cũ Trần Hải Hà vẫn duy trì liên lạc.

Xem ra, chính anh cũng ngầm đồng tình.

Thôi vậy, chỉ cần lần này anh trở về lo giấy khai sinh và nhập hộ khẩu cho An An, cô sẽ buông tay, trả tự do cho anh.

Hựu Thanh sốt sắng:

"Nghe nói lần này anh ấy sẽ ở lại lâu. Cậu phải tranh thủ, bồi dưỡng tình cảm với anh ấy. Đừng để phí gương mặt xinh đẹp này."

Từ nhỏ, Hựu Thanh đã là bạn thân của cô. Ai cũng biết Thẩm Thanh Nghi là đại mỹ nhân nổi danh, những chàng trai theo đuổi cô nhiều không đếm xuể. Chỉ có mỗi Lục Nghiễn là không biết trân trọng.

Thanh Nghi hiểu bạn đang lo cho mình, nhẹ nhàng cười:

"Cảm ơn cậu luôn nghĩ cho mình. Mình chỉ cần anh ấy nhận An An, trả lại danh dự cho mẹ con mình, sau đó sẽ buông tay."

Hựu Thanh trừng mắt: "Cậu điên rồi sao!"

Cô biết rằng chính nhờ mối quan hệ vợ chồng trên danh nghĩa với Lục Nghiễn, mẹ con Thanh Nghi mới có thể yên ổn ở khu này. 

Những người ghét họ dù muốn cũng không dám công khai đối xử tệ, bởi dù sao cô vẫn là vợ hợp pháp của anh.

Thanh Nghi định nói gì đó thì An An bất ngờ chạy đến, nắm lấy tay cô, đôi mắt đen láy sáng ngời, nghiêm túc...

Cánh cửa mở ra, ánh sáng từ bên trong tràn ra ngoài, làm nổi bật bóng dáng một người phụ nữ đứng ở cửa. 

Đó là Lục Nghiễn, Thẩm Thanh Nghi lộ rõ vẻ kinh ngạc khi thấy người đàn ông trước mắt. Ánh mắt cô nhanh chóng hạ xuống bộ đồng phục xanh chỉnh tề, rồi lại nhìn lên khuôn mặt quen thuộc nhưng dường như xa lạ của Lục Nghiễn

"Anh..." Cô mở lời, nhưng từ ngữ như nghẹn lại nơi cổ họng.

Lục Nghiễn nhìn chằm chằm vào cô, trong lòng dâng lên vô vàn cảm xúc phức tạp. 

Nhưng trước khi anh kịp nói gì, một giọng nói khác vang lên từ phía trong nhà:

Vịt Trắng Lội Cỏ

"Thanh Nghi, ai vậy?"

Lục Nghiễn lập tức cứng đờ. Một người đàn ông trung niên, dáng người hơi đậm, bước ra từ căn bếp, tay còn cầm một chiếc khăn lau. 

Khi ông nhìn thấy Lục Nghiễn, vẻ mặt hơi bất ngờ nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại.

Thẩm Thanh Nghi nhìn người đàn ông kia, rồi lại nhìn Lục Nghiễn, vẻ bối rối thoáng qua trong đôi mắt. 

"Là... anh ấy, anh Nghiễn," cô nói, giọng nhẹ nhưng có chút run rẩy.

"Ồ, cậu là chồng của Thanh Nghi à? Tôi là chú Dương, hàng xóm ở đây." 

Người đàn ông trung niên nở một nụ cười xã giao. "Tôi vừa qua đây giúp sửa cái bếp gas, giờ xong việc rồi, tôi về trước đây."

Dứt lời, ông cầm lấy chiếc mũ treo ở cửa, gật đầu chào Lục Nghiễn rồi rời đi, để lại một bầu không khí ngượng ngập.

Cánh cửa đóng lại. Trong căn phòng nhỏ, chỉ còn Thẩm Thanh Nghi và Lục Nghiễn. 

Cô đứng yên tại chỗ, ánh mắt đầy phòng bị:

"Anh đến làm gì?"

Câu hỏi đơn giản nhưng chất chứa bao uất ức.

Lục Nghiễn nắm chặt bàn tay bên người, ánh mắt không dời khỏi cô:

"Anh về để gặp em... và con."

Hai từ cuối như một lưỡi d.a.o đ.â.m vào tim cô. 

Thẩm Thanh Nghi bật cười lạnh lẽo, ánh mắt như chất chứa sự mỉa mai. 

"Gặp con? Sau bốn năm? Anh còn nhớ đến chúng tôi sao?"

Lục Nghiễn nghẹn lời, chỉ có thể cúi đầu im lặng.

Lúc này, từ bên trong nhà, một giọng trẻ con vang lên: "Mẹ ơi, ai vậy?"

Thẩm Bình An với mái tóc đen mượt và đôi mắt to tròn, ngơ ngác bước ra, tay còn cầm một mẩu bánh chưa ăn hết.

Lục Nghiễn ngẩng lên nhìn, trái tim như ngừng đập. Đứa trẻ đó... quá giống anh.

Thẩm Thanh Nghi không nói gì, chỉ cúi xuống ôm lấy con trai, bảo vệ nó trong vòng tay, ánh mắt vẫn sắc lạnh như d.a.o nhìn người đàn ông trước mặt.

"Anh không cần nói gì cả. Nếu anh đã quay lại, chỉ cần giúp tôi làm một việc duy nhất: đăng ký hộ khẩu cho Bình An. Sau đó, giữa chúng ta không còn gì nữa."

Loading...