Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nước Mắt Phù Dung - 12

Cập nhật lúc: 2024-06-16 15:34:45
Lượt xem: 766

Ta còn bị ngăn ở bên ngoài, Lý Tập Thường lại có thể tự do ra vào. Nàng ta đứng trên bậc thềm, nhìn ta với ánh mắt thương hại: "Tạ Thuần Tuyên, ta thật ngưỡng mộ ngươi, chẳng hay biết gì cả."

Chần chừ một lát, nàng ta lại cười nhạo: "... Ngươi cũng là kẻ đáng thương nhất."

Ta ngơ ngác nhìn nàng ta: "Sao lại là ngươi?"

Lý Tập Thường từng bước tiến đến trước mặt ta: "Chẳng lẽ ngươi nghĩ là ai khác, Ngụy Uyên ư? Hắn đã sớm mang theo thân tín chạy trốn bằng mật đạo rồi. Tạ Thuần Tuyên, chúng ta chỉ là những quân cờ trong tay hắn mà thôi."

Ta siết chặt tay: "Hắn bảo ta hãy tin tưởng hắn."

Lý Tập Thường cười khẩy, vén vạt áo ngồi xuống bậc thềm: "Ngươi thật ngây thơ, chẳng trách bị Ngụy Uyên xoay như chong chóng."

"Lời này nghĩa là sao?"

"Ngươi nghĩ rằng huynh trưởng ngươi bị lưu đày là vô tội sao? Ngụy Uyên muốn đối phó Tam hoàng tử, huynh trưởng ngươi chính là quân cờ lớn nhất. Nếu không như vậy, làm sao hắn có thể lật đổ Tam hoàng tử? Đáng thương cho huynh trưởng ngươi, vốn đã sớm nhìn thấu mưu kế, nhưng vì ngươi... mà cam tâm rơi vào cạm bẫy."

Thân thể ta bắt đầu run rẩy dữ dội, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

"Không thể nào."

Trước đây, Ngụy Uyên từng nói với ta, nếu không phải hắn cầu xin, huynh trưởng ta khó mà thoát chết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nuoc-mat-phu-dung/12.html.]

Lý Tập Thường liếc nhìn ta đầy ẩn ý: "Thực hư thế nào, chẳng phải ngươi rõ hơn ta sao?"

Ta cắn chặt môi.

"Còn lần này, trận chiến Định Thành, Ngụy Uyên có nói cho ngươi biết Bách Lý Trưng là kẻ ốm yếu bệnh tật không?"

Nàng ta cười lớn, cười đến nỗi nước mắt giàn giụa: "Tạ Thuần Tuyên, chúng ta đều bị lừa rồi. Bách Lý Trưng trước kia đúng là ốm yếu bệnh tật, nhưng đó là hắn giả vờ. Nay cả Bắc quốc chỉ còn mỗi hắn là hoàng tử, là trữ quân duy nhất, ngươi nghĩ hắn còn phải kiêng dè ai nữa? Cần gì phải tiếp tục giả vờ?"

Lý Tập Thường nhìn chằm chằm cửa điện Thừa Càn với ánh mắt hận thù, giọng nói lạnh lẽo như oán quỷ đòi mạng.

“Chỉ một canh giờ nữa thôi, đại quân Bắc quốc sẽ áp sát hoàng cung. Lão hoàng đế đã băng hà từ lâu, nhưng lại giấu hổ phù không chịu giao cho Ngụy Uyên. Hắn không thể triệu tập binh mã thì không thể giữ thành, ngay cả Bùi Hiên cũng không còn ở kinh đô nữa. Thiên hạ Nam quốc, đã đổi thay rồi."

Lý Tập Thường nhắm mắt lại, cười điên dại, toàn thân run rẩy dữ dội. Lúc này, ta thậm chí không thể khóc nổi. Ta lẩm bẩm lắc đầu: "Phụ thân ta, phụ thân ta..."

Lý Tập Thường tiếp lời: "Phụ thân ngươi tất nhiên là đã ch.ết, bị Bách Lý Trưng một thương đ.â.m c.hết. Người Bắc quốc man rợ, vó ngựa sắt giày xéo qua Định Thành, chẳng chừa một mạng sống!"

Ta bịt chặt tai, hét lên: "Ta không tin! Ngươi đang lừa ta!"

Lý Tập Thường lạnh lùng nhìn ta: "Tạ Thuần Tuyên, ngươi nghĩ ta lừa ngươi để được gì?"

Ta ôm đầu thật lâu, rồi mới chậm rãi nhìn nàng ta: "Vì sao ngươi..."

Loading...