Nước Mắt Nhân Ngư - 2
Cập nhật lúc: 2024-07-10 13:27:21
Lượt xem: 492
Mẫu thân cười lạnh: "Chẳng lẽ bây giờ các người không dùng quyền thế để bức ép người khác sao?"
Khang công công quay sang phụ thân: "Cố đại nhân trẻ tuổi tài cao, ngài có biết vì sao xuất thân là Thám hoa nhưng chức quan của ngài lại cao hơn cả Trạng nguyên không?"
"Đó là vì ngày hôm đó ở đại điện, Định Dương trưởng công chúa, bào muội* của Bệ hạ, vừa nhìn thấy người đã có ý, vì vậy mới nâng đỡ người."
*Bào muội: Em gái ruột
Mẫu thân ba chân bốn cẳng chạy đến bên phụ thân, nắm lấy tay áo ông, nước mắt lưng tròng: "Tiêu lang à, hay là chàng đừng làm quan nữa. Đất trời rộng lớn ắt sẽ có nơi cho ba người chúng ta dung thân."
Phụ thân dường như có chút d.a.o động. Khang công công lại nhếch mép cười, tiếp tục nói: "Cố đại nhân nên suy nghĩ cho kỹ, người mà bỏ đi như vậy thì bao nhiêu năm đèn sách khổ nhọc chẳng phải uổng phí sao? Nếu có thể thành thân với công chúa, người sẽ trở thành gia quyến với Bệ hạ, sau này tự nhiên sẽ thăng quan tiến chức, quan lộ hanh thông."
"Hơn nữa, liệu Bệ hạ có thật sự để hai người rời đi như ý muốn không? Tuy rằng trưởng công chúa muốn người làm phò mã nhưng Bệ hạ không thể dung thứ một hạt cát nào trong mắt mình. Sống hay chết... cũng chỉ là một câu nói mà thôi."
Phụ thân đứng thẳng người, dáng vẻ thanh tú, chỉ một bóng hình cũng khiến người ta cảm thấy thanh tao, tao nhã. Phụ thân khẽ động tay áo, nâng tay nhẹ nhàng vuốt ve búi tóc của mẫu thân: "Thập nương... nàng thiệt thòi rồi."
Ngay sau đó, ông ta dùng sức kéo mẫu thân đến bên hồ sen, không chút do dự đẩy mẫu thân xuống nước.
Mẫu thân!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nuoc-mat-nhan-ngu/2.html.]
Ta mở to mắt, bịt chặt miệng để không phát ra tiếng.
Mẫu thân vùng vẫy trong nước, cố gắng lên bờ, miệng lẩm bẩm không rõ: "Tiêu lang, xin chàng... đừng... đừng mà!"
Tuy phụ thân là người đọc sách nhưng lục nghệ của bậc quân tử đều tinh thông, sức lực đương nhiên rất lớn. Phụ thân cố hết sức dìm mẫu thân xuống, chẳng mấy chốc dưới nước không còn tiếng động.
Khang công công mỉm cười đứng nhìn. Phụ thân đứng bên hồ sen rất lâu, mãi đến khi trăng lên cao, gió mát rượi, mặt hồ mới trở lại yên ả. Còn ta thì chân tay bủn rủn, móng tay bấu vào lòng bàn tay để lại một vết máu. Ta không biết cuối cùng mình đã trở về tẩm thất như thế nào.
Phụ thân nói mẫu thân không may trượt chân ngã xuống hồ. Vì hồ sen trong phủ thông với dòng nước bên ngoài nên không tìm thấy thi thể. Sau đó ông vội vàng đi lo liệu tang sự.
Người hầu trong phủ đều được thay mới. Dường như ngoài ta ra, không còn ai nhớ đến sự tồn tại của mẫu thân nữa. Mặc dù ta đã tận mắt chứng kiến tất cả, nhưng chỉ có thể lựa chọn im lặng và chịu đựng.
03
Có thánh chỉ từ trong cung truyền đến. Thái hậu muốn triệu kiến ta.
Bà ấy là thân sinh mẫu thân của Định Dương trưởng công chúa, nay trưởng công chúa muốn phụ thân ta làm phò mã, họ đương nhiên muốn gặp ta.
Cách một tấm rèm châu, Thái hậu ngồi uy nghiêm trên cao, bên cạnh là một người nữ nhân ăn mặc sang trọng. Một ánh mắt nhìn chằm chằm vào ta thật lâu, dò xét từng chút một như hầm băng lạnh lẽo khiến người ta bất an.