Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

NỬA KIẾP LÊNH ĐÊNH - 6

Cập nhật lúc: 2025-02-05 18:07:03
Lượt xem: 63

9

Ta hầm một con cá trắm cỏ, đổ vào một bát lớn rồi bỏ vào hộp thức ăn, cầm hộp thức ăn gõ cửa nhà bà lão bên cạnh.

Cửa được kéo ra một khe hở nhỏ, một đôi mắt già nua xuất hiện.

"Ơi! Quái vật nào ở đây!"

Một lão nhân gầy gò mở cửa nhảy ra, tay cầm cây gậy gỗ đánh vào đầu ta.

Ta chưa kịp kêu lên, thì bà lão đã "Ôi!" một tiếng từ trong nhà chạy ra, giật lấy cây gậy của ông lão, đánh vào m.ô.n.g ông một cái.

"Ta đã bảo mấy lần rồi, không được đánh người!"

Bà lão quay lại cười với ta một cái, rồi nói: "Người già rồi, nơi này không còn dùng được."

Bà lão chỉ vào đầu mình, ra hiệu.

Ông lão rất tủi thân, không nói gì, ngả người nằm xuống đất, tức giận nói:

"Lạnh c.h.ế.t ta, cho bà đau lòng c.h.ế.t đi!"

Ta khẽ bật cười.

"Bà bà, ta mang canh cá đến," ta đưa hộp thức ăn ra, "Cá bà đưa rất béo, hầm canh cá rất hợp."

Bà lão vỗ tay, "Đúng lúc ta cũng vừa nấu xong cơm, thiếu một món canh, nếu nương tử không chê thì ăn cùng đi."

Trên bàn có mấy đĩa điểm tâm, có cua béo ngậy cùng vài món ăn nóng.

Món ăn không thể so với trong vương phủ nhưng không khí thì ấm cúng hơn nhiều.

Bà lão nhớ chuyện ta nói chồng đã chết, vì thế hỏi:

"Nương tử giờ chỉ có một mình, có dự định gì không?"

Ta lắc đầu, "Còn chưa nghĩ ra, ta có chút tay nghề  nấu ăn, chế hương liệu, đọc sách viết chữ cũng biết, chỉ là không biết đi đâu tìm việc."

Ta tự trách mình, thở dài.

Ra khỏi phố phường quá lâu, đến việc kiếm tiền cũng quên mất.

Quả thật, người không thể mãi sống dưới cánh tay người khác.

Bà lão ánh mắt sáng lên: "Nương tử chế hương liệu à? Vậy thì tốt quá, vừa hay ta cũng có một cửa hàng hương liệu, không lâu trước đó chưởng quầy gặp chuyện trong nhà phải đi, ta còn lo không có ai quản lý."

"Thật sao? Vậy thật sự đa tạ." Ta vừa vui mừng lại vừa lo sợ.

Bà lão họ Chu, có mấy cửa hàng, còn có vài trang trại ở ngoại ô, là một bà lão giàu có.

Bà lão và ông lão thường sống trong dinh thự lớn ở thành phố, hôm nay về quê cúng bái con trai, tình cờ gặp ta.

Bà lão hớp một ngụm canh cá trắng ngà, không nhịn được mà khen: "Canh này thật tươi ngon, nương tử nấu ăn thật khéo."

"Nếu Lãng Nhi còn sống, hôm nay có thể ăn ngon rồi."

Ánh mắt của bà lão ánh lên giọt lệ.

Ông lão cầm bát uống liền hai bát lớn, gọi: "Không cho hắn uống, tất cả là của ta!"

Bà lão cười nhẹ, vỗ nhẹ lên vai ông lão.

Cảnh tượng bình thường này lại trở thành cảnh tượng ta ao ước không thể với tới.

Ta từng mơ ước sẽ cùng Thẩm Quân An đầu bạc răng long.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nua-kiep-lenh-denh/6.html.]

Nhưng thời gian trôi qua, cuối cùng chúng ta trở thành người xa lạ.

Ta đến cửa hàng hương của bà lão làm chưởng quầy, ngoài ra còn phụ trách chế tạo các loại hương liệu mới.

Có lẽ vì ta có tài năng, hương liệu mới làm ra rất được mọi người yêu thích, cửa hàng nhỏ nhanh chóng đông đúc, lương của ta cũng tăng lên không ít.

Mọi người đều vui vẻ, chỉ có bà lão Chu ngồi trong cửa hàng ngẩn ngơ, tay vẫn cầm lấy hương liệu ta mới chế.

Ta đứng trước quầy kiểm tra sổ sách mấy tháng qua, tiện miệng hỏi:

"Bà bà, sao vậy? Hương liệu có vấn đề gì sao?"

Bà lão từ từ thu hồi ánh mắt, vẻ mặt đau thương..

"Không có, chỉ là nhớ đến Hoàng hậu nương nương."

Ta sắp xếp lại sổ sách một lượt, "Bà quen biết Hoàng hậu nương nương sao?"

Bà lão gật đầu, "Ta từng hầu hạ trong cung của Tiên Hoàng hậu, làm vài năm nữ quan, mùi hương này giống hệt với mùi hương ở trong cung của Tiên hoàng hậu."

Bà lão nhìn về phía bầu trời ngoài cửa sổ, như thể trở về một quá khứ xa xôi.

"Tiên hoàng hậu... là người rất tốt."

"Đáng tiếc..." Bà lão khẽ than thở, "Thuần Quý phi cấu kết với triều thần, vu cáo hoàng hậu có ý đồ mưu phản.”

"Tiên hoàng vốn đa nghi, xưa nay vẫn luôn kiêng kỵ triều thần cấu kết, có đủ nhân chứng vật chứng, nương nương bị ép phải tự sát."

Trong mắt bà lão chảy ra một giọt nước mắt.

"Thật tội nghiệp Cửu công chúa, mới còn nhỏ như vậy đã phải trơ mắt nhìn mẫu thân mình đổ m.á.u mà chết.”

“Cửu Công chúa cũng là đứa bé đáng thương! Mẫu phi nàng mất chưa được bao lâu, Thái tử đã bức Vua thoái vị, giet cha, hắn cứ thế đem Công chúa…” 

“Bà bà.” Ta lên tiếng ngắt lời của bà, “Cửu công chúa đã mất tích.”

Đôiu mắt vẩn đục của bà bỗng sáng lên, liên tục gật đầu:

“Đúng, nàng đã tự do.”

Bà lão liếc nhìn ta thật sâu, quay đầu đi ra bên ngoài, vừa đi vừa thấp giọng nỉ non:

“Nếu Cửu công chúa còn sống, hẳn là cũng lớn như vậy…”

Âm thanh của bà lão vương theo gió bay đi thật xa.

Không biết vì sao hốc mắt ta chợt ướt át, ta nghĩ có lẽ là do trời lạnh quá rồi.

10

Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt một cái đã qua năm mới.

Mùa đông ở phương Nam núi non cây cỏ vẫn còn xanh mướt một mảnh, sau khi tuyết rơi, trên những ngọn núi có một lớp tuyết dày, những cây thông bị tuyết phủ trông thật nặng nề, nhưng dưới ánh nắng mặt trời, chúng lại lấp lánh rực rỡ.

Ta làm vài món ăn mà bà lão thích, mang theo một bình rượu ngon và một ít hương liệu mới chế, chuẩn bị cùng bà lão và ông lão ăn Tết.

Khi ta đến, trong nhà có mấy người lạ mặt.

Có cả nam và nữ, đều đã lớn tuổi, mặc đồ quý phái, cầm chén trà ngồi quây quần bên lò sưởi, vừa trò chuyện vừa cười đùa rôm rả.

Bà lão kéo ta tới giới thiệu với mọi người: "Những người này đều là bạn cũ của ta hồi còn ở trong cung, giờ đều làm việc trong các gia đình quan chức ở kinh thành, nhân dịp năm mới đến đây tụ họp.”

Sau khi chào hỏi mọi người, ta tìm một chỗ rồi ngồi xuống.

 

Loading...