NỬA KIẾP LÊNH ĐÊNH - 4
Cập nhật lúc: 2025-02-05 18:06:07
Lượt xem: 79
Ta ngồi trước gương trang điểm, nhìn vào chính mình trong gương, đột nhiên nhớ lại những chuyện nhỏ nhặt trước kia.
Phụ thân ta có xuất thân phú quý, trong suốt cuộc đời đã cưới vô số thiếp thất, những thiếp thất ấy đã sinh cho phụ thân ta mười mấy đứa con.
Trong số những đứa con đó, phụ thân chỉ thích ta, vì mẫu thân ta là thê tử duy nhất của phụ thân ta.
Mẫu thân là người vợ hiền lương thục đức nhất trong ký ức của ta.
Dù phụ thân có cưới bao nhiêu thiếp thiếp, nạp bao nhiêu mỹ nhân đi chăng nữa, mẫu thân ta vẫn không quan tâm, chỉ nguyện ý làm giải ngữ hoa của phụ thân ta mà thôi.
Khi còn nhỏ, ta mong phụ thân có thể dành nhiều thời gian hơn để ở bên ta, nhưng phụ thân rất bận, mỗi ngày chỉ có một chút ít thời gian phân phát cho thê thiếp ở trạch viện.
Mỗi khi ta khóc lóc, mẫu thân ta sẽ đến vỗ về.
Nhiều lần ta đã hỏi mẫu thân: "Phụ thân đi đến chỗ của những người nữ nhân khác, mẫu thân không buồn lòng sao?"
Mẫu thân nở nụ cười mà nét mặt đong đầy đau khổ.
"Dục Nhi, mẫu thân không có tư cách để buồn."
Lúc đó ta vẫn chưa hiểu lời mẫu thân nói, chỉ cảm nhận được sự bất lực của người, ngay cả nỗi buồn cũng trở nên bất lực.
Sau này, một người thiếp của phụ thân cùng với người ngoài vu cáo tội danh không có thật lên đầu mẫu thân ta.
Phụ thân còn không nghe mẫu thân biện hộ đã tàn nhẫn ra tay.
Ngày mẫu thân sắp qua đời, bà ôm ta:
"Dục Nhi, sau này tìm phu quân không nhất thiết phải tìm người tài giỏi phi thường, cũng không cần hắn phải là người trong hoàng tộc, chỉ cần một điều là đủ, hắn phải yêu con và bảo vệ con.”
"Nhất định không được giống như phụ thân, bạc tình, vô cảm."
Bà nức nở một tiếng, từ khóe mắt tràn ra những giọt lệ.
Ta lấy ra từ đáy trang sức một cây trâm phượng.
Sau khi mẫu thân qua đời, phụ thân đã thiêu rụi hết tất cả vật dụng của bà, chỉ để lại cho ta cây trâm này.
Ánh sáng của cây trâm phản chiếu trong mắt ta, ta không khỏi băn khoăn.
Thẩm Quân An của hiện tại và phụ thân của những tháng ngày ấy có gì khác biệt ư?
6
Ngày hôm ấy để làm vui lòng Trần Hạm, Thẩm Quân An đã cho người làm hồ sen lớn nhất trong kinh thành.
Lá sen mùa này đáng lẽ phải héo úa, nhưng Thẩm Quân An đã vận dụng sức người sức của vô cùng lớn để mang lá sen tươi từ nơi có khí hậu ấm áp về, chỉ đổi lấy nụ cười của mỹ nhân.
Một chiếc thuyền lớn đậu bên hồ, xung quanh là vài chiếc thuyền nhỏ, trên thuyền các nhạc công đang điều chỉnh nhạc cụ.
Thẩm Quân An đỡ Trần Hạm từ trên xe ngựa bước xuống.
Tình chàng ý thiếp, ân ái ngọt ngào.
Khi thấy ta, Trần Hạm vui vẻ gọi một tiếng tỷ tỷ.
Ta và nàng không hợp lắm, chỉ gật đầu cho qua.
Thẩm Quân An nhíu mày, dường như rất tức giận với thái độ lạnh nhạt của ta. Ánh mắt của hắn khiến ta đau nhói, ta cúi đầu từ trong tay áo lấy ra cây trâm phượng, do dự nói:
"Ta có chuyện muốn nói với ngươi."
Nhưng ta còn chưa kịp lấy cây trâm ra, Trần Hạm đã vội vàng xông đến nắm lấy tay ta, kéo ta lên thuyền.
"Chuyện gì cứ để lúc về rồi nói, giờ đi chơi với ta trước đã, chiếc thuyền này thật là hoành tráng!"
Nàng kéo ta nhảy nhót, vui vẻ ấm áp như một mặt trời nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nua-kiep-lenh-denh/4.html.]
Ta theo bản năng muốn rút tay ra, nhưng tay nàng siết chặt như kìm sắt không buông.
Nàng không quan tâm ta có theo kịp không, cứ kéo ta đi tới, làm ta loạng choạng mấy bước.
Ta quay đầu nhìn Thẩm Quân An, nhưng trong ánh mắt dịu dàng của hắn chỉ có hình bóng của Trần Hạm.
Không ai quan tâm ta có cảm thấy ngượng ngùng hay không.
Ta trở thành người có hay không có cũng được.
Lúc ấy, ta đột nhiên không còn gì để nói, chỉ đành lặng lẽ cất cây trâm phượng vào lại trong tay áo.
7
Trần Hạm như một tiểu tinh linh lôi kéo ta dạo chơi khắp nơi trên thuyền, đi mãi rồi cũng đến một góc vắng vẻ không người. Bỗng nhiên nàng dừng lại, buông tay ta ra.
Ta xoa xoa cổ tay đau nhói, nghe nàng lười biếng mở miệng:
"Ngươi nói xem, Cửu Công chúa thật sự trông như thế nào?"
Nàng nhìn ta, đôi mắt sáng lấp lánh.
Lúc ấy ta mới nhận ra, nàng đã nghe lén cuộc trò chuyện giữa ta và Thẩm Quân An hôm trước.
Ta không nói gì, chỉ nghe nàng tiếp tục:
"Cửu Công chúa thật sự may mắn, mất tích mười mấy năm mà vẫn có người nhớ đến. Vương gia yêu nàng, Hoàng đế cũng phái người đi tìm tung tích của nàng ở khắp nơi.”
Ta nhớ hình như có chuyện như vậy.
Khắp bảng thông báo trong thành đều có hình vẽ của Cửu công chúa, mỗi năm Hoàng đế đều phái mấy đội quân đi tìm kiếm tung tích của vị công chúa này.
Chỉ là hình vẽ của nàng lúc đó còn rất trẻ, đã qua bao nhiêu năm, muốn tìm được nàng chẳng khác nào so với lên trời.
Nhưng rồi chân thành cũng có thể khiến sông cạn đá mòn, chắc chắn một ngày nào đó sẽ tìm được thôi.
Ta lạnh lùng nhìn nàng: "Vậy ngươi muốn trở thành nàng sao?"
Trần Hạm cười khẽ: "Không thể trở thành nàng, nhưng có thể trở thành người duy nhất giống nàng ở trên đời."
Ta vẫn còn chưa hiểu nàng nói gì thì bất ngờ xảy ra một cảnh tượng không kịp phòng bị.
Cụ thể thế nào ta đã không nhớ rõ.
Chỉ nhớ là không biết vì sao Trần Hạm lại rơi xuống nước, ta vội vã đưa tay ra kéo nàng, nàng nắm lấy tay ta, nhưng chỉ kéo đi cây trâm phượng trong tay áo ta, rồi "bụp" một tiếng rơi xuống nước.
Nàng như một con vịt mắc cạn bơi trong nước, hoảng hốt vẫy cánh kêu cứu ầm ĩ.
Đám người hầu nghe thấy vội vã chạy đến, từng người từng người đều nhảy xuống cứu nàng.
Nàng uống rất nhiều nước, thân thể bắt đầu chìm xuống.
"Hạm Nhi!" Thẩm Quân An hốt hoảng xông tới, không màng đến sự ngăn cản của mọi người, vội vã bơi đến cứu nàng.
Các thị nữ hoảng hốt đi lấy dây thừng, đám đông xô đẩy nhau, người này người kia đẩy qua đẩy lại.
Ta bị đẩy tới đẩy lui ngây ngốc nhìn cảnh tượng trước mắt.
Cảnh tượng lúc đó trở nên vô cùng hỗn loạn.
Thẩm Quân An ôm nàng từ dưới nước lên, thân thể hắn ướt sũng, tóc tai rối bù, y phục dính chặt vào người.
Các thị nữ mang quần áo đến định khắc lên trên người hắn nhưng hắn không để ý, chỉ giữ chặt vai Trần Hạm, với vẻ mặt lo lắng:
"Trâm phượng này từ đâu ra?"
Dường như cây trâm này còn quan trọng hơn cả mạng sống của hắn.
Trần Hạm hoảng hốt chỉ tay về phía ta, run rẩy kêu lên: "Là nàng!"
Thẩm Quân An đột nhiên nhìn về phía ta.