Nữ thương nhân Khương Chỉ - Phần 5
Cập nhật lúc: 2024-06-14 09:44:53
Lượt xem: 954
Ta suy nghĩ một chút, nữ tử nên thích cái gì? Thêu nữ công, cầm kỳ thư họa, thượng kính phụ mẫu của phu quân hơn tất cả và phải luôn thấp hơn phu quân thì mới có thể tìm được phu quân tốt, mới có người muốn.
Vì vậy, ta trả lời: "Thiếp thích thêu thùa, đôi khi cũng đọc một số cuốn sách, cầm kỳ thư họa cũng yêu thích."
Hứa Hoài Uyên nhìn ánh mắt ta, lắc đầu: "Không đúng, ánh mắt nàng đang nói dối, nàng không thích những thứ này, không thể nói thật với ta sao?"
Ta nhớ khi còn nhỏ đọc trộm cuốn sách "Bách Thương Tạp Yếu", khi bị phụ thân phát hiện, ánh mắt người nhìn ta tràn ngập thất vọng và bất mãn. Người mờ mờ nhắc nhở ta, nữ tử xem những dã thư này có ích lợi gì? Kể từ đó, không có "cuốn sách hoang dã" nào xuất hiện trong sách của ta.
"Thiếp thích..."
Tay ta run rẩy một chút, trong lòng đột nhiên nhảy dựng lên, giống như là muốn đem bức màn chân trời xốc lên.
"Thiếp thích tính sổ sách và làm ăn. Thiếp muốn trở thành một người như nữ thương nhân như Dĩ Thù trong sử sách."
"Nếu đã thích, vậy thì làm đi, có cái gì không thể?"
"Nhưng mà, Đại Kiền không có đạo lý nữ tử làm thương nhân, nữ tử vốn thấp kém, sĩ nông công thương, thương nhân và nữ tử ở cùng một chỗ là ngõ cụt."
6
Đó là một góc vuông nhỏ, ánh mặt trời không thể chiếu vào được, nhưng bên ngoài góc vuông lại sáng sủa, Hứa Hoài Uyên ở trong góc nhỏ đó, dùng cành cây vẽ nét kể cho ta nghe về một câu chuyện xảy ra hàng nghìn năm sau.
Từ phong trào giải phóng nữ tử đến loại bỏ nam quyền. Từ tự do, bình đẳng, quyền con người đến tuyên bố về nữ quyền. Từ bỏ tục quấn chân đến sự tham gia chính trị của phụ nữ, đến Ngày Quốc tế Phụ nữ.
Còn có Thu Cẩn, Lâm Xảo Trĩ... Từng chữ, từng câu như tiếng trống trận và sấm sét dội qua hàng nghìn năm, mỗi lần đều đè nặng lên đạo đức và kiến thức hơn mười năm của ta.
Giọng nói của Hứa Hoài Uyên và một giọng nói khác đan xen trong đầu ta, khiến ta nhất thời đau khổ, không biết nên tin vào bên nào:
[Nữ tử chung quy vẫn là nữ tử, làm thế nào để đảm nhận trọng trách?]
[Sao nử tử này lại cười toe toét như vậy, quá không đứng đắn! ]
[Nữ tử ngẩng đầu ưỡn ngực, chẳng phải là bất kính với nam tử sao?]
[Không hổ danh là kỳ tài binh gia, chỉ tiếc là một nữ tử.]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nu-thuong-nhan-khuong-chi/phan-5.html.]
Không thể nào? Làm sao có thể có một nơi mà nữ tử có thể làm bất cứ điều gì họ muốn, nơi mà nữ tử và nam tử có thể tranh giành thiên hạ, Hứa Hoài Uyên chắc chắn là đang dỗ dành ta
Ta hỏi như vậy, hắn mỉm cười và nói: "Có, nhưng không phải cùng một lúc."
Khi đó ta cũng không biết, mặc dù lúc đó ta lắc đầu không tin, nhưng có một số hạt giống đã được gieo từ bảy năm trước, cho dù ta không hề nhận ra.
7
Ta vốn tưởng rằng phụ thân biết ta muốn hòa ly, sẽ vô cùng thất vọng đối với ta, nhất là... chỉ vì phu quân muốn nạp thiếp mà hòa ly. Nhưng người chỉ nói: "Hắn không giữ lời hứa, vậy con cứ rời đi."
Ta có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn người chỉ thấy phụ thân ta, người luôn nghiêm nghị và hiếm khi cười, ngoảnh mặt đi.
Dù sao lúc trước Hứa Hoài Uyên hứa hẹn không nạp thiếp, phụ thân ta cũng từng không cười nhạo hắn, trong mắt phụ thân quả thực giống như xem Hứa Hoài Uyên uống rượu nói bậy.
Ta nhớ rõ phụ thân ta mấy năm trước cũng từng có một phòng thiếp thất, chỉ là về sau không biết vì sao lại không còn.
Phụ mẫu ta tình cảm sâu đậm, theo lý mà nói sẽ không nguyện ý nạp thiếp, thậm chí thân phận mẫu thân ta cũng sẽ không cho phép phụ thân đi nạp thiếp, nhưng đồng liêu của phụ thân trong nhà đều có thiếp thất, thế cho nên cho dù người không muốn, về sau vẫn không khác với người khác, cũng theo đó nạp thiếp.
So với sự uy nghiêm và nụ cười nghiêm túc của phụ thân, mẫu thân ta từ trước đến nay dịu dàng, là Trưởng Công chúa, trên người nàng không chỉ có phẩm giá và sự dịu dàng mà một nữ tử nên có mà còn có một cảm giác kiêu hãnh.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Trong lòng ta hơi nóng lên, nhớ rõ mấy năm trước, có một nữ tử của đồng liêu của phụ thân gả cho một gia đình, kết quả phu quân sủng thiếp diệt thê, thậm chí để thê tử rửa chân cho thiếp thất.
Nàng muốn mẫu gia giúp nàng hòa ly, cho dù là hưu thê cũng được, lại bị đuổi ra ngoài, nói là nữ tử bị phu quân bỏ thanh danh kém, dễ dàng liên lụy đến mẫu gia, về sau, nghe nói nàng nhảy sông.
Từ Khương phủ trở về, bóng đêm đã tối, ta cầm bút viết ra ba chữ "Hòa Ly Thư", ta ngẫm lại, đã là hòa ly, như vậy không nhất định phải do nam tử chấp bút, nữ tử đương nhiên cũng có thể chấp bút viết hòa ly.
Chỉ là, ta còn chưa bắt đầu viết, Dư Uyển đã đến.
Ta đi qua hành lang và nói: "Nàng ta đang mang thai. Hãy bảo nàng ta xuống dưới và không mang theo thức ăn hay trà. Đừng để nàng ta chạm vào đồ vật ở đây, người của các ngươi cũng cách xa nàng một chút, đừng tới gần."
Dư Uyển ăn mặc chỉnh tề, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng mỏng màu trắng nhạt, gió đêm hè thổi qua, có vẻ càng nhu nhược đáng yêu.
Nàng nhìn thấy ta, xách đồ trong tay, có chút vui vẻ nói: "Vương phi tỷ tỷ, Uyển Nhi làm một vật nhỏ, muốn đưa cho tỷ tỷ, quấy rầy trễ như vậy, tỷ tỷ sẽ không trách muội chứ?"
Ta còn chưa mở miệng, nàng liền lấy từ trong giỏ ra một cái hộp: "Tỷ tỷ, tỷ xem cái này gọi là xà phòng, vốn dĩ muốn làm tốt hơn, chỉ là ở đây nguyên liệu có hạn, còn cái này là để bảo vệ tay, dùng xà phòng này rửa tay xong, lại đem ngưng cao này bôi lên tay để làm cho chúng ngày càng mềm hơn."