Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

NỮ PHỤ THẢO MAI THẬT SỰ KHÔNG MUỐN NỔI TIẾNG - 9.1

Cập nhật lúc: 2025-01-03 15:13:29
Lượt xem: 268

009: Bước thảo mai thứ 9  

 

Tại nhà họ Tô:

 

Bà Tô trừng muốn lòi con mắt nhìn người phụ nữ trẻ chỉ trạc tuổi Tô Thiên Ngữ bụng to vượt mặt đứng đối diện. Cô ta dựa sát vào Tô Thương Vinh không rời, dùng thái độ ngạo nghễ vẻ chiến thắng khi nói chuyện với bà Tô:

  

“Chị ạ.”  

 

Tiếng gọi ‘chị’ ấy khiến bà Tô suýt ngất xỉu. Gương mặt được chăm sóc kỹ lưỡng của bà gần như méo mó rúm ró lại, giọng nói chói muốn xuyên thủng trần nhà:  

 

“Tô Thương Vinh! Ông… ông!”  

 

Bà giơ tay định tát ông Tô, nhưng bị ông ta khó chịu gạt ra.  

 

“Chị… à không, bác gái, bác đừng trách anh Thương Vinh.” Tần Hân cười nhẹ, gương mặt trẻ trung quyến rũ chẳng hề có vẻ gì là sợ hãi bà Tô: 

 

“Ngại quá, nếu chị không thích tôi gọi là chị, thế thì tôi đành gọi chị là bác gái vậy.”  

 

“Đứa bé trong bụng tôi đã được tám tháng rồi.” Tần Hân đỡ một tay ra sau thắt lưng. “Ban đầu tôi không định giữ đâu, tại anh Thương Vinh cứ nhất quyết muốn tôi sinh ấy chứ. Anh ấy yêu tôi quá mà, nên đành có lỗi với bác gái vậy ha.”  

 

“Chuyện này, cô cả cũng biết đấy.” Tần Hân nói xong, cười khanh khách nhìn Tô Thiên Ngữ đứng bên cạnh.  

 

“C… cái gì?” Đột nhiên biết mình bị chồng phản bội, bà Tô quay phắt cổ nhìn Tô Thiên Ngữ. Cô con gái cưng của mình… biết hết chuyện này ư?  

 

“Mẹ! Mẹ nghe con giải thích!” Tô Thiên Ngữ thầm chửi thề trong lòng. Đúng là cô ta biết sự tồn tại của Tần Hân từ lâu, cũng từng nghĩ đến việc giải quyết Tần Hân nhưng làm vậy sẽ khiến ông Tô ghét bỏ. 

 

Không đáng mạo hiểm, chi bằng tận dụng chuyện này để ông Tô càng yêu thương mình hơn rồi đợi sau này tìm cơ hội im ỉm xử lý Tần Hân không ai hay biết, cô ta nghĩ.  

 

Ai ngờ tối nay Tần Hân lại đột nhiên tìm đến nhà.  

 

“Dạo này sức khỏe của mẹ không tốt, con sợ nói ra sẽ khiến mẹ không chịu nổi…”  

 

Tần Hân cao giọng:  

 

“Cô cả, đừng quên nhé, mấy lần tôi và anh Thương Vinh gặp nhau đều nhờ công cô tạo cơ hội đấy.”  

 

“Câm miệng!” Tô Thiên Ngữ bước nhanh tới, giơ tay lên.  

 

Tần Hân ưỡn bụng: 

 

“Cô cả có cần tôi nhắc nhở cô chút không nhỉ? Rằng cô chỉ là con nuôi của nhà họ Tô, còn đứa bé trong bụng tôi mới là cốt nhục của Thương Vinh. Đánh tôi thì không sao, nhưng nếu làm tổn thương đến đứa bé thì…”  

 

Ông Tô trầm giọng, nói: “Thiên Ngữ, chuyện này không liên quan đến con, bớt xía vào.”

 

Vừa nói, ông ta vừa cẩn thận đỡ Tần Hân ngồi xuống, lúc ngẩng đầu lên lần nữa thì bày ra vẻ uy nghiêm và lạnh lùng của trụ cột gia đình.

 

“Nếu bà đã biết rồi, vậy thì tôi cũng không giấu làm gì nữa.” Ông ta nói với bà Tô. “Mặc kệ bà có chấp nhận hay không, đứa bé trong bụng Tiểu Hân tôi nhất định phải giữ. Tốt nhất là bà đừng làm ầm ĩ, to chuyện lên thì người chịu thiệt là chính bà đó.”

 

Bà Tô cảm thấy câu nói này hơi quen tai, hình như không lâu trước đây, bà đã dùng lời lẽ và giọng điệu gần như vậy để nói với đứa con gái ruột mà bà không thích lắm.

 

Quả nhiên d.a.o chưa chọc vào người mình thì không biết đau là thế nào thật.

 

Bà Tô tức giận đến toàn thân run rẩy, huyết áp tăng cao. Cả đời bà sống xuôi chèo mát mái, cực kỳ thuận lợi quen rồi. 

 

Hồi trẻ kết hôn với Tô Thương Vinh, được chồng hết mực chiều chuộng, ai mà không ngưỡng mộ bà gả vào hào môn.

 

Khi lạc mất con gái ruột thì có Tô Thiên Ngữ xuất hiện khiến cho tất cả cảm giác áy náy và tình thương của bà có chỗ giải tỏa, bù đắp cho nỗi đau trong lòng.

 

Sau này lại sinh thêm Tô Thiên Tập, có nếp có tẻ, vợ chồng ân ái. Trong giới phu nhân nhà quyền quý, bà luôn là người khiến người khác phải ngước nhìn.

 

Giờ đây, sự tồn tại của Tần Hân như một cái tát giáng mạnh vào mặt bà Tô, chồng và con gái đồng thời phản bội làm bà ta nghẹn ứ một hơi trong lòng, hít thở không thông và bắt đầu xuất hiện những cơn đau nhói như kim châm ở ngực.

 

Càng tức giận càng đau, càng đau lại càng dễ nhớ lại những lời mà bà đã từng nói với Tô Trầm Ngư. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nu-phu-thao-mai-that-su-khong-muon-noi-tieng/9-1.html.]

 

Lần đầu tiên bà Tô cảm thấy liệu có phải mình đã quá thiên vị, quá thương yêu Thiên Ngữ rồi hay không?

 

Bà thậm chí bắt đầu nghĩ, nếu như người phát hiện Tô Thương Vinh ngoại tình là Tô Trầm Ngư thì nhất định con bé sẽ không lòng vòng nói ngay chuyện này cho mình biết, chứ không cấu kết với Tô Thương Vinh lừa gạt mình.

 

Sau khi về đến phòng mình, Tô Thiên Tập chưa ngủ. Nó gửi cho Tô Trầm Ngư mấy tin nhắn mà không thấy bà chị ruột xa lạ trả lời gì, gọi điện thoại cũng không nghe máy. Cuối cùng nó đành bực bội chơi game. Chơi được một lúc, nó nghe thấy tiếng cãi vã ở dưới tầng. Chẳng lẽ là Tô Trầm Ngư đã về?

 

Đứng ngồi không yên, Tô Thiên Tập nhỏm dậy khỏi giường. Nó nhỏ giọng lẩm bẩm: “Mình chỉ xuống nghía một cái thôi…”

 

Nếu như Tô Trầm Ngư bị mắng quá ghê thì mình sẽ tốt bụng giải cứu bà ấy vậy.

 

Quyết định thế, Tô Thiên Tập xỏ giày ra ngoài. Rồi nó phát hiện, Tô Trầm Ngư đã về đâu, nhưng trong nhà có thêm một người phụ nữ bụng siêu to. Nó nghe lén một hồi, lúc này mới hiểu ra tình hình…

 

Bố ngoại tình nuôi bồ nhí, bồ nhí bụng mang dạ chửa đến tận cửa tuyên bố chủ quyền, bố bênh bồ nhí không bênh mẹ, chị biết bố nuôi bồ nhí, còn giúp bố giấu diếm mẹ…

 

Đậu mía, lượng thông tin này quá nhiều rồi!

 

Cậu thiếu niên mười ba tuổi trợn tròn mắt, nghĩ bụng sao mà thế giới của người lớn phức tạp quá vậy!

 

Theo lẽ thường, nó nên xông xuống bảo vệ mẹ ruột, làm chỗ dựa cho mẹ rồi chửi cho ông bố tỉnh người ra. Tuy nhiên, cậu thiếu niên này rõ ràng không tư duy giống người thường, nó quay người chạy lên tầng, bấm tanh tách gửi WeChat cho Tô Trầm Ngư:

 

[Bà đừng có về!]

 

Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤

[Trong nhà có chuyện lớn rồi!]

 

[Bố mẹ không rảnh tính sổ với bà đâu!]

 

Nó nghĩ mình tốt quá trời, không thì Tô Trầm Ngư mà trở về, kiểu gì cũng sẽ bị bố mẹ mắng, còn phải xin lỗi chị. 

 

Dù bà ấy không cố ý nhưng khiến chị bị mắng trên hot search như thế rồi thì phải xin lỗi là đúng. Dẫu vậy, chắc chắn trong lòng bà ấy sẽ khó chịu lắm.

 

Cho nên, không về là tốt nhất, vừa không bị mắng vừa khỏi xin lỗi.

 

Nó cảm thấy mình thật sự là ‘quá lõi đời’ luôn!

 

Sau đó, nó nhận được tin nhắn trả lời của Tô Trầm Ngư: [Mở cửa, chị đến rồi.]

 

Tô Thiên Tập: “…”

 

*

 

Khi nhìn thấy Tô Trầm Ngư dẫn theo ba chàng trai bước vào nhà, những người đang trong bầu không khí căng thẳng đều ngây người tại chỗ.

 

"Bố, mẹ, con dẫn ba người bạn về chơi." Tô Trầm Ngư vừa nói xong thì nhìn thấy Tô Thiên Tập đang ló đầu nhìn ngó ở cầu thang. "Thiên Tập, dẫn các anh lên tầng nghỉ ngơi."

 

"Phiền nhà mình ạ." Người lên tiếng là Tông Văn Tấn, ngay sau đó ba người bước về phía Tô Thiên Tập. Nó gãi gãi đầu với vẻ mặt ngơ ngác rồi ngoan ngoãn dẫn họ lên tầng.

 

"Các anh... là bạn của Tô Trầm Ngư à?" Thiếu niên nhìn ba chàng trai mỗi người một vẻ, ai cũng cao hơn mình. Sự chênh lệch về vóc dáng khiến nó hơi căng thẳng.

 

Vẫn là Tông Văn Tấn trả lời, anh gật đầu, nghiêng đầu suy nghĩ một lát rồi nói tiếp: "Chú cũng có thể hiểu là: ba người bọn anh là vệ sĩ của cô ấy."

 

Tô Thiên Tập: "???"

 

Nó nghi ngờ tai mình có vấn đề.

 

"Bố mẹ chú có thường đánh mắng Tô Trầm Ngư không?" Văn Truy đột nhiên hỏi.

 

Tô Thiên Tập vẫn còn đang đắm chìm trong suy nghĩ về thân phận ‘vệ sĩ’ của họ nên không hề nghĩ ngợi gì mà gật đầu.

 

Vẻ mặt cả ba thoáng thay đổi - Tô Trầm Ngư không nói dối.

 

 

Loading...