Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

NỮ PHỤ THẢO MAI THẬT SỰ KHÔNG MUỐN NỔI TIẾNG - 7.1

Cập nhật lúc: 2025-01-01 17:07:01
Lượt xem: 233

007: Bước thảo mai thứ 7

 

Sau khi thoát khỏi sự kiềm chế, Tô Trầm Ngư lùi lại một bước, kéo khẩu trang che mắt về lại vị trí cũ. Cô nở nụ cười, đôi mắt cong cong nhìn về phía giọng ca chính. Anh ta đang trưng ra ánh mắt hình viên đạn.

 

“Anh yên tâm, em bảo thủ lắm, chỉ trêu anh cho vui thôi.”

 

Ban nhạc Tích Từ ở vùng này nổi như cồn, đặc biệt là giọng ca chính Truy Quang. Anh ta có một giọng hát trời sinh thích hợp đứng trên sân khấu, chỉ cần thanh âm ấy vừa cất lên đã đủ thu hút sự chú ý của người nghe.

 

Ngoài ra, anh ta còn có phong cách rất độc đáo. Không phải kiểu đẹp trai xuất thần hay anh tuấn vượt trội mà hoàn toàn ngược lại, từng đặc điểm trên khuôn mặt nhìn riêng thì cũng bình thường nhưng ghép lại bên nhau thì mang vẻ bất cần phong trần, thêm cả ánh mắt lạnh lùng sa đọa khiến sự khác biệt giữa anh ta và người khác hiện lên vô cùng rõ ràng.

 

Ca sĩ chính là linh hồn của một ban nhạc, linh hồn đặc sắc và có thực lực thì chất lượng của ban nhạc cũng nhờ thế mà tăng vọt, được fan mến mộ là điều đương nhiên.

 

Không ai biết tên thật của Truy Quang là gì. Anh ta khá chịu khó giao lưu với người hâm mộ, fan cũng muốn gần gũi anh ta. Có không ít cô gái dũng cảm tỏ tình nhưng trước khi có ai kịp hành động hơi quá trớn, Truy Quang đều sẽ khéo léo tránh đi mất rồi.

 

Đây là lần đầu tiên Truy Quang bị một cô gái thành công quấn lấy, anh ta gần như muốn xô ngay cô ra khỏi sân khấu. Không được không được, làm đàn ông phải có phong độ.

 

Tiếng la hét trong quán bar quá lớn, không ai nghe rõ cô ấy nói gì, chỉ có Truy Quang nghe được.

 

Trước mặt bao nhiêu người, còn dám thẳng thắn cưỡng hôn như thế, còn nói như kia, miẹ nó là bảo thủ dữ chưa???

 

Suýt quên mất hai chữ ‘bảo thủ’ nghĩa là gì luôn á!

 

Khi thấy ý cợt nhả trong mắt cô, Truy Quang bỗng nhận ra có một điều cô ấy nói thật: cô nàng này đang trêu mình.

 

Đường đường một người đàn ông như mình  mà lại bị gái trêu?

 

Được lắm!

 

Đưa ra quyết định khi đang bị cảm xúc chi phối, Truy Quang vươn cánh tay ra bế ngang Tô Trầm Ngư lên. Giữa tiếng la hét càng lúc càng ầm ĩ, anh ta xoay người lùi về sau cánh gà.

 

Khán giả dưới sân khấu cũng vô cùng phấn khích, muốn chạy theo vào hậu trường luôn. Đậu máaaaaa, kích thích ghê!

 

May mà nhân viên trong quán bar nhanh chóng cản được đám đông, các thành viên còn lại của ban nhạc đứng trên sân khấu ổn định tình hình.

 

Hậu trường:

 

Truy Quang quăng thẳng Tô Trầm Ngư xuống một chiếc ghế rộng, cúi người mạnh mẽ chống tay trên thành ghế, định lột khẩu trang của cô.

 

“Tháo khẩu trang là phải chịu trách nhiệm với em đấy nhé.” Dưới ánh đèn mờ ảo, đôi mắt xinh đẹp của cô lấp lánh một cách khác lạ như đang quyến rũ, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ nhận thấy cô hơi cứng người không thoải mái.

 

Tay Truy Quang dừng giữa không trung, anh ta bất ngờ nhếch mép cười: “Sợ rồi à?”

Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤

 

Hàng mi run rẩy, Tô Trầm Ngư co người lại trên ghế, nhìn anh ta với ánh mắt e dè sợ sệt và chân thành nói: “Hơi hơi. Anh ơi, em sai rồi. Em không nên thơm anh, không nên trêu anh, cũng không nên nói giỡn với anh.”

 

Truy Quang: “...”

 

“Hay là,” Cô ngẩng đầu lên, rụt rè đề nghị: “Anh thơm lại đi nè?”

 

Truy Quang: “...” Thơm cái đầu cô ý!

 

“Em xinh lắm đó, anh không thiệt đâu mà.” Cô tiếp tục nói.

 

Truy Quang nghĩ trong lòng: Mới là lạ...

 

Truy Quang lần đầu cảm thấy khó xử, không biết phải làm sao, bắt đầu hoài nghi cuộc sống. 

 

Anh ta thoáng cách cô xa một chút, chăm chú nhìn vào mắt cô: “Bao nhiêu tuổi rồi?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nu-phu-thao-mai-that-su-khong-muon-noi-tieng/7-1.html.]

“Mười tám, em là người lớn rồi.” Cô khẽ đưa mắt nhìn xuống phía dưới của anh ta như ám chỉ.

 

“...” Truy Quang hít một hơi thật sâu, dằn m.á.u nóng đang bốc lên đỉnh đầu xuống. Anh ta đứng thẳng lên, bước lùi hai bước, dựa vào bàn trang điểm phía sau. Khóe miệng nhếch lên một cách mỉa mai: “To gan đấy.”

 

“Vì anh, làm gì cũng đáng.” Tô Trầm Ngư chớp chớp mắt như không hiểu sự chế giễu trong lời nói của anh ta, giọng điệu mềm mại và vô tội.

 

“...” 

 

Truy Quang: Mẹ khiếp, thế mà mình bắt đầu hết hết tức thật nè!

 

Có vẻ như nhận ra anh ta đã mềm lòng, mắt cô sáng lên. Tô Trầm Ngư nhanh chóng lấy điện thoại ra và mở mã QR WeChat, ngước mắt nhìn Truy Quang đầy hy vọng: “Anh, em thích anh từ lâu rồi, chúng ta kết bạn WeChat được không?”

 

Truy Quang lạnh lùng cười: “Ông đây không add Wechat người lạ.”

 

“Nhưng em không phải người lạ, em đã thơm anh rồi...” Cô nói với vẻ mặt uất ức, “Anh định quỵt nợ sao?”

 

Truy Quang: “???”

 

Quỵt má nó nợ gì?!.

 

Tô Trầm Ngư cười thầm dưới lớp khẩu trang vì trong đầu đang không ngừng vang lên âm báo nhận được điểm tiếng hét. Từ lúc Truy Quang bế cô vào cánh gà, những tiếng la hét bên ngoài càng lúc càng lớn. Tất cả số giá trị tiếng hét này đều được hệ thống tính là hợp lệ hết, nói chung cũng phải cảm ơn sự hợp tác của Truy Quang.

 

Cô rất vui, vui đến mức không ngại trêu thêm chút nữa.

 

“Thôi vậy, em không làm khó anh nữa.” Tô Trầm Ngư thu tay, cúi đầu tỏ ra buồn bã.

 

Truy Quang không hiểu bị chập dây thần kinh nào, thấy cô cúi đầu yên lặng thì bỗng không đành lòng. Tuy cô bé fan này hơi quá phận nhưng một phần cũng do mình phản ứng không kịp thời.

 

Sau đó, anh ta lấy điện thoại ra, nhanh như chớp quét mã QR của Tô Trầm Ngư.

 

“...”

 

Ý thức được mình vừa làm gì, Truy Quang nhìn chằm chằm vào tay mình và tự hỏi liệu có nên c.h.é.m nó luôn đi cho rồi không.

 

“Cảm ơn anh, anh mau chấp nhận lời mời đi nhé.” Bắt bài được đối phương, Tô Trầm Ngư không hề ngạc nhiên. Cô tiếp tục sắm vai hình tượng ngây thơ, còn tiện thể nắm lấy tay Truy Quang mà lắc lắc.

 

Truy Quang nhanh chóng vung ra.

 

Lúc này, Tô Trầm Ngư nhận được tin nhắn từ Trần Mặc Sinh hỏi cô đang ở đâu.

 

Thôi xong, chơi high quá quên béng Tiểu Sinh Tử.

 

“Anh, em phải đi rồi, lần sau em sẽ đến tìm anh chơi tiếp nhé.” Cô nhảy xuống ghế rồi ngó nghiêng xung quanh. “Fan của anh đông quá, em sợ ra ngoài sẽ bị bao vây mất. Ở đây có cửa sau không, em đi ra bằng cửa sau nhé?”

 

“Sau này đừng đến nữa, nơi này không phải chỗ cô nên đến.” Truy Quang khoanh tay, đứng thẳng người và lạnh lùng nói. “Ra khỏi cửa rẽ phải.”

 

“Anh quan tâm em thật đấy.”

 

“...”

 

"Anh không muốn biết tên em à? Tên em rất hay đấy nhé."  

 

Truy Quang gằn từng chữ: "Cô có biến ngay không đây?"  

 

“Anh cưng ghê… Tạm biệt nha~”

 

 

Loading...