Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

NỮ PHỤ THẢO MAI THẬT SỰ KHÔNG MUỐN NỔI TIẾNG - 3.2

Cập nhật lúc: 2024-12-07 17:42:15
Lượt xem: 343

Nghe bà Cố nói thế, anh ta gật đầu không chút do dự và nói với Tô Trầm Ngư: “Tôi bảo trợ lý đưa chìa khóa cho cô trước, mai kia sang tên sau.”

 

Từ tư tưởng của anh ta, miễn là Tô Trầm Ngư không quấy rầy thế giới tình yêu hai người của mình và Thiên Ngữ thì chuyện gì cũng không thành vấn đề. Một căn hộ chung cư mà thôi, coi như đền bù tổn thất tinh thần anh ta gây ra vì đã bỏ đi khỏi lễ đính hôn.

 

Còn chuyện trên mạng, kiểu gì anh ta cũng sẽ công khai quan hệ với Thiên Ngữ nên gièm pha hôm nay chỉ cần làm sáng tỏ là ổn thỏa.

 

Lại nhắc đến chuyện này, anh ta thấy mình nên cảm ơn Tô Trầm Ngư vì đã tự dưng ‘nghĩ thông suốt’ mà hủy bỏ hôn ước. Giờ anh ta không cần phải đính hôn với người mình không thích nữa, cũng có thể tự do ở bên Thiên Ngữ trong sự chúc phúc của gia đình đôi bên.

 

“Thiên Ngữ còn chưa hạ sốt, con đưa cô ấy lên tầng nghỉ ngơi đã.” Cố Vị Hi bế ngang Tô Thiên Ngữ lên trước mặt mọi người. Cô ta há miệng định nói gì đó nhưng rồi lại rụt rè khép đôi môi tái nhợt dưới ánh mắt sốt sắng của anh ta, nép mình trong lòng Cố Vị Hi như một chú chim nhỏ.

 

Khóe mắt cô ta lướt qua Tô Trầm Ngư.

 

Thấy Tô Trầm Ngư đang cười với mình, cô ta ngạc nhiên lắm.

 

Nụ cười kia…

 

Tô Thiên Ngữ nhíu mày, đáy mắt khẽ lóe lên vẻ lạnh lẽo. Con nhỏ nữ phụ Tô Trầm Ngư này, hình như có gì đó không ổn.  

 

“Vị Hi, em nghĩ Trầm Ngư…”  

 

“Chuyện giữa chúng ta, đừng nhắc đến cô ta nữa.” Cố Vị Hi gia trưởng ngắt lời. “Một căn hộ là đủ bù đắp cho cô ta rồi.”  

 

---

 

Nhận chìa khóa căn hộ xong, Tô Trầm Ngư không thèm ở lại hít thở chung bầu không khí hãm tài của nơi này thêm một giây phút nào nữa. Cô rời khỏi trang viên, bảo tài xế nhà họ Tô đưa về nhà một chuyến để thu dọn hành lý chuyển đến căn hộ mới ngay.

 

Cô tiện tay gom hết tất cả các thẻ ngân hàng đi một lượt luôn. Ba cái thẻ cộng thêm tiền từ vài hợp đồng quảng cáo nhỏ cô nhận, tổng cộng mới hơn 40 vạn tệ. Nhắc mới nhớ, tính ra nhà họ Tô cũng đã cho cô được bao nhiêu đâu.  

 

“…”  

 

So sánh ra mới thấy bà Cố, tức phu nhân Trương Giai Chân thật sự là quá hào phóng.  

 

Tô Trầm Ngư quyết định, lần tới gặp bà ta nhất định phải tìm cách lấy bằng được chiếc vòng cổ đá quý trên cổ bà ta.  

 

Ngoài thẻ ngân hàng, cô còn có hai bộ trang sức hàng hiệu. Một bộ trong đó hình như là khi bà Tô mua quà cho Tô Thiên Ngữ thì tiện thể lấy bừa cho cô một bộ, màu sắc vừa già vừa kém sang. Bộ còn lại là do Tô Thiên Ngữ tặng, chẳng rõ có dụng ý gì. Tô Trầm Ngư gom cả hai theo dự tính bán đi để đổi thành tiền mặt.  

 

Vài chiếc túi xách hàng hiệu thật ra để lại dùng cũng được. Nhớ lại thì đây đều là quà của Cố Vị Hi.  

Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤

 

“…” Nhà họ Tô đúng là keo thiệt chứ.  

 

Căn hộ mà Cố Vị Hi tặng cô chưa từng có ai ở. May thay, nội thất đã đầy đủ hết, chỉ cần thuê nhân viên đến dọn dẹp một chút là vào ở được ngay.  

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nu-phu-thao-mai-that-su-khong-muon-noi-tieng/3-2.html.]

Tô Trầm Ngư sai luôn tài xế nhà họ Tô lo liệu việc này. 

 

Sau khi dọn vệ sinh xong, cô lại bảo anh ta chở mình đến trung tâm thương mại gần đó.  

 

Cô vứt hộp trang sức cho tài xế, nhờ anh ta tìm một cửa hàng châu báu nào đó bán đi.  

 

Nhìn bóng lưng tài xế, cô khẽ thở dài. Nhớ những ngày tháng ở cung điện có đầy thái giám và cung nữ sẵn sàng hầu hạ xung quanh ghê.  

 

Sau cả ngày vất vả, cơ thể cô đã mệt mỏi rã rời nhưng vẫn chưa thể nghỉ ngơi được.  

 

Dù ký ức mà hệ thống cấy ghép vào trí não rất rõ ràng như thể cô thực sự đã tự mình trải qua tất cả, Tô Trầm Ngư vẫn cảm thấy xa lạ với thế giới hiện đại này. Cô cần thời gian để thích nghi.  

 

Huống hồ, chuyến đi đến trung tâm thương mại này còn có mục đích khác.  

 

Sau khi đi dạo một vòng để làm quen với bố cục nơi này, Tô Trầm Ngư bước vào khu vực Karaoke buồng mini. Lúc này, tại một căn phòng nhỏ, một cậu thanh niên đang hát say mê bất kể chất giọng ma chê quỷ hờn.  

 

Cô kéo cửa phòng ra, tức khắc giọng hát vịt đực tràn ra ngoài:  

 

“Chết cũng phải yêuuuuu… khụ khụ khụ…” Thanh niên ngừng bặt, trợn tròn mắt nhìn cô gái vừa mở cửa. Khuôn mặt cậu ta đỏ ửng do lên nốt cao không nổi.  

 

Tầm mắt dán vào Tô Trầm Ngư vài giây, cậu ta thoáng ngỡ ngàng trước vẻ đẹp ấy. Sau đó cậu thanh niên vội bật dậy, luống cuống chân tay:

  

“Ờ… ừm… Có chuyện gì sao?”  

 

Khóe mắt Tô Trầm Ngư cong cong, ngọt ngào nói: “Tôi muốn nhờ cậu giúp một việc, hát một bài.”  

 

Thanh niên gãi đầu, lúng túng hỏi: “Bài gì?”  

 

Tô Trầm Ngư: “Bài nào hét thật to ấy.”  

 

Thanh niên vẻ mặt ngơ ngác: “… Hả?”  

 

---

 

[Chúc mừng! Bạn yêu vừa thu thập được giá trị tiếng thét từ Trần Minh Vĩ: +1 điểm.]  

 

[Chúc mừng! Bạn yêu vừa thu thập được giá trị tiếng thét từ Trần Minh Vĩ: +1 điểm.]  

 

[Chúc mừng! Bạn yêu vừa thu thập được giá trị tiếng thét từ Trần Minh Vĩ: +1 điểm.]  

 

---

 

Mười phút sau, Trần Minh Vĩ hắng giọng nói đã khàn đặc nhận lấy ly trà sữa từ tay Tô Trầm Ngư với vẻ mặt đầy hoài nghi về nhân sinh: Tại sao mình lại phải đồng ý hát bài lên cao đến đọt chuối cho nhỏ này cơ chứ?!

Loading...