Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

NỮ PHỤ THẢO MAI THẬT SỰ KHÔNG MUỐN NỔI TIẾNG - 3.1

Cập nhật lúc: 2024-12-07 17:41:30
Lượt xem: 528

003: Bước thảo mai thứ 3

 

Tô Thiên Tập giận dữ trừng mắt nhìn Tô Trầm Ngư, miệng nó mím chặt, tay siết thành nắm đấm. Nó chuẩn bị tâm lý nếu Tô Trầm Ngư thật sự phát điên thì sẵn sàng lao vào khống chế!

 

“…” Tô Trầm Ngư lắc đầu tiếc rẻ, tắt nụ cười trên môi để tránh làm người khác nghĩ mình OOC*, ảnh hưởng đến kế hoạch tiếp theo.

 

(*Out of character: lệch tính cách nhân vật, hành xử khác thường không như tính cách mọi khi)

 

Tô Thiên Tập thấy vậy thì cho rằng Tô Trầm Ngư đang cười nhạo nó vì lúc nãy bị dọa hét toáng lên. Cậu thiếu niên mười ba tuổi lập tức thẹn quá hóa giận: 

 

“Vị hôn phu của bà bỏ bà theo người khác rồi, thế mà bà vẫn cười được! Bà là lợn à?!”

 

Nói xong, nó chứng kiến Tô Trầm Ngư sững người. Trên khuôn mặt trắng trẻo ban nãy vẫn còn đang mang nụ cười khiến nó nổi da gà giờ nhuốm một màu buồn man mác, làm nó bỗng chốc cảm thấy hụt hẫng theo.

 

“Vậy chẳng lẽ chị phải khóc mãi à?” Nó nghe Tô Trầm Ngư khẽ khàng đáp. “Vậy cũng tốt. Hủy hôn rồi thì Vị Hi có thể đến bên Thiên Ngữ. Bố mẹ chắc chắn cũng sẽ vui hơn.”

 

Tô Thiên Tập ho khan một tiếng, cảm giác không nỡ to tiếng với bà chị bỗng dưng mọc đâu ra này trỗi dậy. Nó ngập ngừng nói với giọng điệu mất tự nhiên:

  

“Sao bà lại nói hết trước mặt bao nhiêu người thế? Muốn hủy hôn để tác thành cho anh Vị Hi và chị tôi thì chờ bọn họ về rồi nói chứ. Giờ thì hay rồi, bố mẹ đang tức điên lên đó. Bà tiêu đời rồi!”

 

“Là sao?” Tô Trầm Ngư nghiêng đầu hỏi.

 

Tô Thiên Tập hừ một tiếng: “Bà bảo muốn vào đại học Q đúng chưa? Giờ thì khỏi mơ nhé, chỉ có thể vào đại học C thôi.”

 

Để có chỗ đứng trong showbiz, Tô Trầm Ngư vốn dự định vào đại học Q -một trong ba trường hàng đầu về đào tạo diễn xuất - mài dũa bản thân. Bởi vì đã qua thời gian nhập học từ lâu nên nhà họ Tô phải bỏ ra không ít tiền bạc và mối quan hệ để xin một suất cho cô.

 

Còn đại học C? Chỉ là một trường nghệ thuật bình thường chẳng có mấy danh tiếng, hoàn toàn không thể so sánh với đại học Q.

 

Mấy năm qua, Tô Trầm Ngư không được học hành nhiều. Khi Tô gia tìm thấy cô, cô đang làm nhân viên phục vụ tại một quán ăn nhỏ.  

 

Nhà họ Tô sao có thể chấp nhận việc con mình không có học vấn. Vì thế, họ thuê gia sư kèm cặp cô ngày đêm. Nhưng mà tự dưng bị dồn quá nhiều áp lực kiểu này, Tô Trầm Ngư không thể tiếp thu nên kết quả thi cử rất thấp. Lo mất mặt, nhà họ Tô dứt khoát không cho cô thi đại học, tính mua bằng cho cô.

 

Lúc đó, Tô Trầm Ngư chẳng có chính kiến, chỉ biết răm rắp nghe theo vì sợ làm sai sẽ bị cả nhà ghét bỏ. Họ nói gì thì cô làm nấy.

 

Nhưng trong tận sâu đáy lòng, cô vẫn có chút ước mơ cho nên đề xuất yêu cầu được đi học diễn xuất tại đại học Q và vào giới giải trí. Vốn dĩ ông bà Tô phản đối rất gay gắt, phải đến khi Tô Thiên Ngữ dịu dàng thuyết phục: “Trầm Ngư đã chịu khổ nhiều quá rồi, em ấy yêu cầu gì thì mình cũng nên thỏa mãn nguyện vọng…”; họ mới miễn cưỡng đồng ý.

 

Thành ra, Tô Trầm Ngư hết lòng biết ơn Tô Thiên Ngữ, thật sự coi cô ta như chị ruột.  

 

“Đại học C cũng ổn mà.” Tô Trầm Ngư bình thản nói, lục lại trong trí nhớ về ngôi trường này. Dù chẳng có danh mấy về chuyên ngành nghệ thuật nhưng nhà ăn của trường lại ngon có tiếng.

 

Tô Thiên Tập tròn mắt hốt hoảng như nhìn thấy ma:  

 

“Không phải ba từng bảo bà không biết diễn nên cần vào đại học Q để học diễn xuất chuyên nghiệp rồi mới có cơ hội đóng phim với anh Vị Hi à?”

 

“Nếu đã hủy hôn với Vị Hi thì chị còn bám lấy anh ấy làm gì nữa? Như vậy Thiên Ngữ sẽ không thoải mái đâu.” Cô thở dài. “Mục đích chị muốn tuyên bố hủy hôn là để anh Vị Hi và chị Thiên Ngữ không lỡ mất nhau. Ai ngờ lòng tốt lại thành chuyện xấu thế. Mọi thứ rối tung lên như này bố mẹ tức giận cũng phải thôi. Chị Thiên Ngữ không sao chứ?”

 

Tô Thiên Tập há miệng định nói nhưng chẳng thể thốt nên lời. Thế mà bà này vẫn còn lo cho chị Thiên Ngữ?

 

“Bà… không giận à?” Nó nhịn không được mà gãi gãi eo, dù rõ ràng chỗ đó chẳng hề ngứa.

 

Tô Trầm Ngư cụp mắt, lông mi dài che khuất một vùng tối dưới mắt. Một lát sau, cô mới nói:  

 

“Không phải em lên đây để gọi chị xuống à? Đi thôi.”

 

Tô Thiên Tập sửng sốt. Nó còn chưa nói lý do mình lên đây, sao bà ấy biết được?  

 

Nhưng mà nghĩ lại thì cũng chẳng khó đoán.

 

Nhìn bóng lưng cô đi phía trước, Tô Thiên Tập chợt hiểu ra: không phải bà ấy không giận, mà là không dám giận.

 

Từ khi về nhà, bà ấy luôn cố gắng lấy lòng mọi người, hy vọng có thể hòa nhập. Nhưng dù chung huyết thống thi cũng chỉ đến thế mà thôi. Vừa mới gặp mặt, không có kỷ niệm chung, cũng không có tình cảm xây dựng từ nhỏ mà muốn nó thực sự coi bà ấy như người nhà á? Điều này quá khó khăn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nu-phu-thao-mai-that-su-khong-muon-noi-tieng/3-1.html.]

Nó bắt đầu tự hỏi: Có phải bố mẹ cũng nghĩ như thế không? Thế nên họ mới thiên vị chị Thiên Ngữ hơn? Chị nó tuy không chung huyết thống nhưng tình cảm với gia đình này đã vượt xa m.á.u mủ.

 

Nghĩ đến đây, bóng dáng lẻ loi của Tô Trầm Ngư khiến Tô Thiên Tập cảm thấy bà ấy như một con thuyền lá cô độc và mong manh giữa sóng gió, không ai đoái hoài.

 

“Dù gì bà cũng là chị tôi, để lát nữa tôi nói chuyện thay bà. Bà đừng nói gì cả.” Bị đủ loại cảm xúc thúc đẩy, nó vội bước nhanh hơn, đuổi kịp Tô Trầm Ngư.

 

Tô Trầm Ngư nhìn nó một cái.

 

Tô Thiên Tập là con trai út, ở nhà được chiều lắm, gần như muốn gió được gió muốn mưa được mưa. Nó nhảy như khỉ xuống cầu thang, khi Tô Trầm Ngư xách váy đến gần, Tô Thiên Tập đã phổ biến cho mọi người phiên bản suy nghĩ vừa rồi của Tô Trầm Ngư cộng thêm ý chính nó trau chuốt lại.

 

Nó mới nói xong, Tô Trầm Ngư khẽ khàng nói tiếp: “Bố, mẹ, bác Cố, dì Cố, vừa hay anh Vị Hi và chị Thiên Ngữ đã về nên con xin phép thưa chuyện luôn. Từ giờ trở đi, hôn ước giữa con và anh ấy không còn giá trị nữa. Là tại trước đây con không tinh tế, tưởng rằng chị Thiên Ngữ bảo chị ấy không thích anh Vị Hi là không thích thật… May mà giờ vẫn kịp.”

 

Nói rồi, cô chuyển ánh mắt sang Tô Thiên Ngữ và Cố Vị Hi, vành mắt dần ửng đỏ nhưng cố gắng kiềm chế nước mắt: “Chị Thiên Ngữ, hôm nay anh Vị Hi đi tìm chị,... em thật sự không giận đâu mà. Ngàn lần vạn lần xin chị đừng cảm thấy áy náy, chị và anh Vị Hi đứng cạnh nhau… mới là xứng đôi nhất.”

 

“……”

 

Biểu cảm trên mặt Tô Thiên Ngữ không thay đổi nhưng ánh mắt lại có biến hóa.

 

Cũng không phải là một bông sen trắng trong thuần khiết gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn hàng real nhỉ.

 

Tô Trầm Ngư không cho Tô Thiên Ngữ có cơ hội nói chuyện. Điệu diễn giả dối của đối phương ngày xưa ở Thiên Khải Quốc cô gặp quá nhiều rồi, nhìn nhiều dễ khiến bản thân bị thoát vai mất. Dăm ba cái kỹ năng diễn xuất cùi bắp của Tô Thiên Ngữ so thế nào được với đám phi tần mưu mô giỏi tính kế chốn hậu cung, cô ta không đáng để Tô Trầm Ngư phải dè chừng.

 

Tô Trầm Ngư sợ sệt nhìn bà Tô: “Mẹ ạ, con nghĩ thông suốt rồi. Con không đi học ở đại học Q nữa đâu ạ, đại học C cũng tốt. Từ lúc con về đã khiến bố mẹ phải tiêu pha nhiều rồi, thật sự là ngại quá…”

 

Cô nói vậy lại làm ông bà Tô sượng mặt, chẳng moi được cơ hội ‘dạy dỗ’ cho cô một bài. Lại nhớ đến việc cô chính là con gái ruột của mình, sắc mặt hai người đó dần dần dịu xuống.

 

Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤

“Đại học C sắp sửa khai giảng rồi, ngày mai con sẽ đi nhập học luôn ạ.”

 

Với phong cách làm việc năng suất của nhà họ Tô, cô muốn mai đi nhập học thì hôm nay họ có thể đập tiền ra được một suất chỉ tiêu sinh viên mới liền.

 

Nếu Tô Trầm Ngư thật sự muốn học ở đại học Q thì cũng có cách làm ông bà Tô đồng ý, nhưng mà… ai bảo cô lại thích căn tin ngon có tiếng của đại học C đây.

 

Bình sinh cô thích nhất ba thứ:

 

Tiền tài;

 

Mỹ nam;

 

Mỹ thực.

 

Cô chưa định ngang nhiên chống đối nhà họ Tô ngay bây giờ, còn chưa lấy được những thứ vốn nên thuộc về mình cơ mà.

 

Cứ từ từ, không cần vội vã làm gì.

 

Tô Trầm Ngư đi học thì sẽ không làm phiền được Thiên Ngữ và Vị Hi,… Nghĩ vậy, bà Tô gật đầu: “Con muốn học đại học C, được, như ý con.”

 

Bà Cố chợt nói: “Vị Hi, hôn ước của con và Trầm Ngư bị hủy rồi thì giờ con bé chính là em gái của con. Mẹ nhớ con có một căn hộ chung cư không sử dụng ở gần đại học C nhỉ, con tặng cho em đi, coi như là quà vào đại học. Nhỡ chẳng may Trầm Ngư không quen ở ký túc xá thì cũng có nơi cư trú.”

 

Khóe miệng Tô Trầm Ngư hơi nhếch lên.

 

Cô bắt thóp được phong cách làm việc của nhà họ Cố rồi. 

 

Địa vị của nhà họ Cố cao hơn nhà họ Tô một chút. Cô chủ động từ hôn, không khóc lóc không ăn vạ, ngay cả trong lời tuyên bố trên sân khấu cũng ra sức giải thích thay Cố Vị Hi. Cho nên, nhà họ Cố thể nào ít nhiều gì cũng sẽ bồi thường.

 

Phu nhân Trương Giai Chân thật sự là quá vừa ý bổn cung.

 

Nếu bà ta có thể dâng luôn chuỗi vòng cổ đá quý trên cổ kia cho bổn cung nữa thì còn gì bằng.

 

“…” Chú ý tới ánh mắt của Tô Trầm Ngư, bà Cố không hiểu sao cứ thấy cổ lành lạnh.

 

Cố Vị Hi không hổ là hình tượng nam chính yêu sâu sắc, mắt anh ta chỉ liếc qua một cái khi Tô Trầm Ngư đi xuống, còn lại gần như luôn dán vào người Tô Thiên Ngữ. Anh ta lo ngại về cơn sốt của cô ta ra mặt.

 

Loading...