NỮ PHỤ THẢO MAI THẬT SỰ KHÔNG MUỐN NỔI TIẾNG - 16.1
Cập nhật lúc: 2025-01-20 09:10:05
Lượt xem: 92
016: Bước thảo mai thứ 16
Áp lực công việc dẫn đến tình trạng nổi mụn ở nghệ sĩ thực ra rất phổ biến. Với trường hợp của Ôn Tư Dao, theo lý thì đeo khẩu trang ghi hình cũng không vấn đề gì.
Tuy nhiên, bà chị này ỷ mình có địa vị cao trong giới, tâm trạng không vui thì muốn nghỉ quay là nghỉ quay, muốn đến muộn là đến muộn, muốn đi là đi. Đặt nhj hai vị cây đa cây đề khác là Mục Quân Bạch và Chu Diệc An thì quả thực hai vị này quá mẹ nó dễ tính.
Dễ đến mức như không biết giận là cái gì!
Nhưng có thể làm gì được đây? Độ nổi tiếng của Ôn Tư Dao chành ành ra đó, và đội ngũ của chị ta phản ứng cũng cực nhanh, lập tức thay mặt chị ta lên tiếng xin lỗi tổ chương trình đồng thời lên Weibo kể lể nỗi khổ riêng: Ôn Tư Dao bị dị ứng nghiêm trọng trong quá trình quay, có giấy chẩn đoán của bác sĩ đây, đành phải tạm dừng và rút khỏi tập này của Cuộc Sống Kỳ Diệu Của Tôi 2
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
Nhìn thấy thông tin, fan khóc lóc xót xa ước gì mình dị ứng thay chị yêu.
Việc bỏ ngang này không những không ảnh hưởng đến Ôn Tư Dao mà ngược lại còn giúp chị ta lên hot search mấy lần với từ khóa ‘dị ứng’. Một số fan còn trách móc tổ chương trình, kêu nữ thần của họ trước giờ chưa từng dị ứng, sao đến chương trình này lại bị, rõ ràng là tổ chương trình không làm tốt công tác bảo vệ nghệ sĩ.
Nghe xem, đây là tiếng người ư?
Làm như Ôn Tư Dao ấm ức lắm vậy.
Rõ ràng là tổ chương trình nên ấm ức mới phải.
Tức đến mức một số nhân viên hậu trường lập tài khoản phụ để cãi nhau tay đôi với đám fan cuồng, càng cãi càng hăng, sảng khoái vô cùng. Tống Minh Hi chính là một trong số đó. Cô nhờ mối quan hệ với anh họ mình mà được một chân trong tổ chương trình. Anh họ cô, Triệu Tùng, chính là cameraman theo sát Tô Trầm Ngư.
Vì Triệu Tùng toàn bộ thời gian chỉ quay Tô Trầm Ngư nên trong quá trình làm việc Tống Minh Hi cũng chú ý đến Tô Trầm Ngư hơn, thậm chí còn thường xuyên cùng đồng nghiệp âm thầm tán chuyện, nghiễm nhiên đã trở thành fan số một của Tô Trầm Ngư.
“Phải nói thật, Ôn Tư Dao đi cũng tốt. Cậu xem hôm qua chị ta cứ nhằm vào Tô Trầm Ngư mãi, tôi còn lo hôm nay hai người họ có choảng nhau không cơ.” Một đồng nghiệp vừa combat thắng đám fan mất não của Ôn Tư Dao, tâm trạng phấn khởi, thuận miệng nói.
“Không đâu, Trầm Ngư nào dám chứ.” Tống Minh Hi cảm thán. "Cô ấy cũng thật đáng thương. Ngày đầu tiên thì bị Lâm Túc Thiên nhằm vào, giờ Lâm Túc Thiên ổn rồi thì lại đến Ôn Tư Dao. Hôm nay là ngày cuối cùng, chắc không xảy ra chuyện gì nữa đâu nhỉ?”
“Không hề nhé.” Đồng nghiệp liếc Tống Minh Hi, bị sự ‘ngây thơ’ của cô chọc cười. "Cô nương này thông minh lắm đấy.”
Tống Minh Hi: “Tôi biết cô ấy thông minh, rất giỏi nữa, như kiểu cái gì cũng biết hết. Tôi bị kéo thành fan rồi đây, nhưng mà cô ấy thật sự rất đáng thương mà.”
Đồng nghiệp hiểu cô đang ám chỉ điều gì: “Chuyện kia bỏ qua không nhắc đến. Chỉ tính từ khi bắt đầu quay đến giờ, cậu thấy cô ấy thật sự chịu thiệt bao giờ chưa?”
Tống Minh Hi cẩn thận ngẫm lại, phát hiện thật đúng là chưa. Lâm Túc Thiên lúc đầu ‘bắt nạt’ Tô Trầm Ngư như thế, kết quả ngày hôm sau hai người lại ‘thân’ liền. Còn làm hòa thế nào thì ngay cả tổ chương trình cũng không rõ, bởi lúc đó camera man đã vào ca làm đâu.
Xét từ thái độ của Lâm Túc Thiên với Tô Trầm Ngư, chắc chắn không thể chỉ trong một đêm đã ‘thích’ cô ấy, vậy giữa quá trình chuyển đổi thái độ này hẳn phải có nguyên nhân dẫn đến sự biến hóa của Lâm Túc Thiên.
Còn Ôn Tư Dao... Thái độ của chị ta với Tô Trầm Ngư khiến các khách mời khác không vui, bề ngoài có vẻ như Tô Trầm Ngư bị chị ta "bắt nạt" nhưng thực tế Ôn Tư Dao đã mất đi thiện cảm từ các khách mời khác, trong khi Tô Trầm Ngư lại trở thành ‘em gái cưng trong nhà’, có thể thấy rõ điều đó từ cái cách họ bảo bọc cô.
Tô Trầm Ngư chỉ dùng thời gian hai ngày đã chinh phục tất cả khách mời mùa này, trừ Ôn Tư Dao. Chính là ‘đốn tim’ cả nam lẫn nữ, nghĩ thế thì đúng là trâu bò thật.
“Cô nương này còn nhiều điều thú vị lắm.” Đồng nghiệp kết thúc cuộc nói chuyện.
Tống Minh Hi không hiểu sao cảm thấy tự hào lây. Cô gái tốt thì nên được mọi người yêu mến!
---
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nu-phu-thao-mai-that-su-khong-muon-noi-tieng/16-1.html.]
Tô Trầm Ngư mà họ vừa nhắc đến lúc này đang cùng Chu Diệc An đi vào nhà dân mượn một chiếc xe ba gác. Các khách mời cần ra chợ bán rau đổi lấy tiền, và cả bán con heo mập kia nữa.
Lời Tô Trầm Ngư nói quá hợp lý và thuyết phục, mọi người nhất trí đồng ý bán heo mập rồi lấy tiền bán heo để mua mấy loại động vật khác về nuôi. Như vậy không chỉ dư dả kinh phí mà còn có đa dạng vật nuôi trong nhà.
Dĩ nhiên, rau, trái cây, cá gì đó cũng phải bán hết.
Về chuyện Ôn Tư Dao bỏ quay, mọi người ăn ý ngầm hiểu mà không nhắc gì, như thể người này chưa từng xuất hiện.
Dân làng nhiệt tình vô cùng. Dang tiếng của Tô Trầm Ngư đã lan rộng trong làng. Vốn ấn tượng của mọi người với nghệ sĩ chỉ dừng lại ở màn hình TV, nhưng bởi vì hôm qua cô xắn tay đỡ đẻ cho con dâu nhà họ Vương nên họ lập tức cảm thấy cô gần gũi hơn rất nhiều.
Sau khi tổ chương trình rời khỏi nhà họ Vương, xe cứu thương đến nơi. Bác sĩ nhìn thấy em bé đã bình an chào đời, hơn nữa xử lý cắt rốn cực kỳ ổn thỏa thì vô cùng kinh ngạc. Ông ấy còn nói may mà không đưa sản phụ lên xe. Đường làng vốn hẹp, quanh co nhiều khúc cua, mà thai phụ lại bị ngã dẫn đến chuyển dạ. Nếu lên xe, trong môi trường xóc nảy liên tục như thế thì rất dễ xảy ra sự cố, cả mẹ bầu lẫn em bé trong bụng đều không an toàn.
Dưới tình huống này, ngay cả phụ nữ từng sinh con cũng chưa chắc giúp được gì bởi có kinh nghiệm và biết đỡ đẻ là hai chuyện khác nhau, nói chi đến một cô gái trẻ măng. Vậy nên, chuyện ly kỳ tối đó sao có thể không truyền khắp làng.
Thành ra, Chu Diệc An thấy Tô Trầm Ngư vui vẻ trò chuyện với ông cụ, thảo luận xem nên bán heo ở đâu, giá bán thông thường là bao nhiêu, trên thị trấn có những lái buôn nào… Những vấn đề này hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của anh.
Anh đứng bên cạnh như bù nhìn... Hóa ra bán heo cũng cần chú ý nhiều điều vậy sao?!
Lúc này, ống quần của anh bị một bàn tay nhỏ giật nhẹ. Đó là đứa cháu trai khoảng ba, bốn tuổi của ông cụ. Chu Diệc An ngồi xổm xuống, tên nhóc này lấy từ túi áo nhỏ của mình ra một viên kẹo sữa, ê a nói với giọng non nớt:
“Chú ơi, chú có thể giúp cháu đưa kẹo này cho chị xinh đẹp không ạ?”
Đôi mắt tròn xoe long lanh của đứa bé ngóng sang Tô Trầm Ngư một chút rồi ngượng ngùng cúi đầu, thu ánh mắt lại.
Chu Diệc An bật cười, trêu: “Cháu biết thế nào là xinh đẹp không?”
“Biết ạ!” Cậu bé gật mạnh đầu, vươn ngón tay nhỏ mũm mĩm chỉ về phía Tô Trầm Ngư: “Chị tiên nữ xinh đẹp.”
Ái chà, lại còn thêm một từ mới nữa.
“Nếu chú giúp thì chú được cái gì không?”
Nói xong, Chu Diệc An nhận được một cái hôn thân ái chèm nhẹp nước miếng từ cậu nhóc.
“Nè, fan nhỏ của em tặng em đó.” Trong lúc ông cụ lái chiếc xe ba gác từ sân sau ra, Chu Diệc An đưa viên kẹo sữa cho Tô Trầm Ngư.
Cậu nhóc chạy lon ton ra sau lưng bà nội, thò cái đầu ra, tròn xoe mắt tinh nghịch ngắm Tô Trầm Ngư, từng động tác nhỏ đều toát lên sự ngượng ngùng.
Tô Trầm Ngư nhận viên kẹo, dang tay ra với đứa trẻ: “Lại đây nào.”
Cậu nhóc lập tức chạy biến vào trong nhà.
Tô Trầm Ngư: “…”
Chu Diệc An không khách khí cười phá lên.