Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

NỮ PHỤ THẢO MAI THẬT SỰ KHÔNG MUỐN NỔI TIẾNG - 14.2

Cập nhật lúc: 2025-01-10 03:15:01
Lượt xem: 198

Kết quả y hệt như lần trước.  

…Thì ra đây mới là lý do cô ấy có thể một nhát chặt đứt cổ gà, còn dọa hai con ch.ó lớn phải lùi lại?!  

Ánh mắt mọi người nhìn Tô Trầm Ngư lúc này đầy phức tạp.  

Lý Địch thì đã hoàn toàn bị đả kích nặng nề.  

Tô Trầm Ngư rút phi tiêu ra, thành tâm an ủi anh ta: "Tiền bối Địch Tử, thực ra anh ném rất tốt rồi, gần hồng tâm lắm."  

Lý Địch: "..." An ủi kiểu này nghe mà đau lòng quá.  

"Làm sao em làm được thế?"  

"Ờ… luyện tập nhiều?" Bị hoàng đế cẩu ép thì gì cũng phải thành tài thôi.  

"…" Không sai.  

Thực tế, thứ Tô Trầm Ngư giỏi là b.ắ.n cung cơ. Có lần hoàng đế bắt cô phải tham gia săn b.ắ.n ở khu săn thú hoàng gia, mà cô thì chẳng biết b.ắ.n cung. Tên hôn quân đó yêu cầu cô phải trở thành cao thủ b.ắ.n cung trước khi tham gia, nếu không sẽ trừ lương.  

Vì lương bổng, cô buộc phải cật lực luyện thị lực, luyện cổ tay, ngày ngày tập phi dao, phi châm bạc cuối cùng mới miễn cưỡng đạt ngưỡng yêu cầu.  

Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤

Chu Diệc An bỗng lên tiếng: "Tiểu Trầm Ngư, em có thể làm gì đó khó hơn nữa không?"  

Khó hơn nữa?  

Bốn phi tiêu bao quanh một phi tiêu mà đều chạm hồng tâm đã quá khó rồi. Khó hơn nữa thì phải làm kiểu gì đây?  

Chu Diệc An hỏi như vậy vì anh ta chú ý đến biểu cảm của Tô Trầm Ngư. Nói thế nào nhỉ, chính là kiểu rất rõ ràng chưa dốc toàn lực.  

Anh ta muốn xem ‘toàn lực’ của cô là như thế nào, liệu có bất ngờ đáng kinh ngạc nào không. Chu Diệc An vô cùng mong đợi.  

Tô Trầm Ngư liếc nhìn Lý Địch, chân thành nói: "Em sợ tiền bối Địch Tử sẽ khóc."  

Lý Địch: "???"  

Mọi người khác: "…"  

Họ nhận ra câu nói của Tô Trầm Ngư mang hàm ý khác – Cô có thể! Cô làm được khó hơn nữa!  

"Anh không khóc đâu! Em cứ làm tự nhiên đi." Lý Địch bị khơi lên lòng hiếu kỳ. "Anh không tin em còn chiêu khác."  

"Vậy thì em yên tâm rồi." Tô Trầm Ngư nghiêm túc 120% nói. "Nếu chọc tiền bối Địch Tử khóc thì em sẽ áy náy lắm."  

… Có thể đừng dùng từ ‘chọc khóc’ không vậy.  

Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, bao gồm cả ekip chương trình, Tô Trầm Ngư xoay người, quay lưng lại với bia ngắm, chậm rãi giơ tay lên.  

… Động tác này, chẳng lẽ là ném ngược?!!  

Đây không phải vấn đề khó hay không khó, mà căn bản là không thể! Không nhìn thấy bia mà ném trúng đã là hiếm có khó tìm rồi, nói gì tới trúng hồng tâm?  

Vài giây sau…  

"Trời đất ơi!!!"

  

"Không thể tin nổi!"  

"Má ơi!!!"  

[Chúc mừng nhận được 30 điểm tiếng hét từ Nhậm Gia Viễn.]  

[Chúc mừng nhận được 30 điểm tiếng hét từ Thẩm Tâm Tâm.]  

[Chúc mừng nhận được 20 điểm tiếng hét từ Chu Diệc An.]  

Còn thêm vô số điểm hét từ đội ngũ chương trình.  

…  

Tô Trầm Ngư thực sự làm được! Hơn nữa, còn thong dong nhẹ như bỡn. Thế nên bọn họ thậm chí còn ngại biểu lộ quá mức kinh ngạc, tránh làm mình trông như tấm chiếu mới chưa trải sự đời.  

Mục Quân Bạch im lặng. Lợi thế của người có tuổi là khả năng tự kiềm chế cảm xúc. Ánh mắt chú nhìn Tô Trầm Ngư đầy sự tán thưởng thuần túy.  

Ôn Tư Dao thì không biểu lộ cảm xúc. Màn múa của chị ta so với kỹ năng ném phi tiêu của Tô Trầm Ngư thua kém thấy rõ, điều này khiến chị ta cảm thấy lợm giọng như vừa ăn phải nửa con sâu vậy.  

"Trầm Ngư, em xịn như này, đã bao giờ nghĩ đến việc tham gia giải đấu chuyên nghiệp chưa?" Lý Địch hoàn toàn tâm phục khẩu phục, coi Tô Trầm Ngư như một cao thủ đỉnh nóc kịch trần. Nếu không giữ lý trí thì chắc anh ta đã bái cô làm sư phụ ngay rồi.  

Tô Trầm Ngư lần đầu tiên nghe nói có giải đấu chuyên nghiệp ném phi tiêu: “Thắng có được tiền không ạ?”  

Lý Địch: “...”  

“Chắc có mà không nhiều lắm.” Anh ta đáp.  

Trầm Ngư "ồ" một tiếng, sau đó mỉm cười ngọt ngào không nói gì thêm.  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nu-phu-thao-mai-that-su-khong-muon-noi-tieng/14-2.html.]

Ngay lập tức, Lý Địch hiểu được ý nghĩa ẩn trong tiếng "ồ" ấy – "Không có tiền thì em đi làm gì?"  

Với các khách mời, cảm nhận lớn nhất mà Trầm Ngư mang lại chính là: Bạn tưởng rằng cô ấy đã khiến bạn đủ kinh ngạc, nhưng rất nhanh sau đó sẽ có điều còn kinh ngạc hơn đang chờ. Cô giống như một bức tranh bị bụi che phủ, mỗi khi lau đi một góc là lại lộ ra những điều bất ngờ.  

Nếu phải nói ai là người ít kinh ngạc nhất thì đương nhiên là Lâm Túc Thiên. Buổi sáng bị cô đánh xong, cậu ta đã bình thản hơn nhiều rồi.  

Bất kể Trầm Ngư làm gì, cậu ta cũng thấy không có gì lạ hết.  

Nữ ma đầu này nhiều mặt quá mà.  

Tuy nhiên, trong đầu cậu ta lại không ngừng tái hiện hình ảnh Trầm Ngư quay lưng ném phi tiêu trúng hồng tâm. Cậu ta không kìm được mà nổi cả da gà, chẳng hiểu sao lại thấy cô nàng này có chút… ngầu!  

---

Một người dân trong làng đột nhiên hớt hải chạy tới, trông vô cùng lo lắng. Anh ta đến để cầu cứu.

  

Hóa ra chị vợ bầu của anh ta vô tình bị ngã, có dấu hiệu sinh non. Phải đưa chị ấy đến bệnh viện ngay lập tức!  

Chuyện này không thể chậm trễ được. Dù đội ngũ chương trình sẽ cử người xử lý nhưng các khách mời vẫn đi theo xem có thể giúp được gì không.  

Trầm Ngư đứng nhìn thai phụ kia từ xa. Nước ối đã vỡ, gương mặt tái nhợt, chị không ngừng thở dốc với vẻ đau đớn khôn xiết.  

Thẩm Tâm Tâm túm lấy cánh tay Trầm Ngư, liếc qua một cái rồi vội quay đi ngay: “Nhìn thôi cũng thấy đau… Chị nhất định, nhất định không sinh con đâu.”  

“Không kịp rồi.” Trầm Ngư đột nhiên nói.  

“Không kịp cái gì?” Mọi người ngơ ngác.  

Trầm Ngư bắt đầu xắn tay áo, hành động này khiến cả nhóm thấy bồn chồn hốt hoảng.  

“Bé cưng trong bụng không chờ được nữa, muốn ra ngoài nhìn thế giới rồi. Có chắc là muốn để chị ấy sinh luôn trên xe không?”  

“...” Mọi người nhìn cô với ánh mắt kỳ quái: một cô gái trẻ như cô, làm sao biết được chuyện này?!  

Không đợi họ kịp phản ứng, Trầm Ngư thẳng tay gạt nhân viên hậu trường ra, lớn tiếng:  

“Đừng đưa lên xe, khiêng chị ấy về giường đi. Chuẩn bị nước nóng và khăn sạch! Mau!”  

???  

Cô có biết mình đang nói gì không vậy?!  

“Kéo cô ta về nhanh lên, đừng để cô ta làm vướng tay vướng chân!” Ôn Tư Dao cuối cùng cũng bắt được cơ hội, lạnh lùng quát: “Giờ không phải lúc để cô ta thể hiện bản thân! Nhỡ xảy ra chuyện gì, liên lụy chúng ta thì...”  

Còn chưa nói dứt lời, bà bầu mặt tái nhợt đột nhiên hét lên đau đớn. Chị tóm lấy tay chồng, tru tréo: “Quay… quay lại! Bé cưng sắp ra rồi!!!”  

“...”  

Hiện trường lập tức rơi vào trạng thái tĩnh lặng kỳ quặc. Trong tình huống này, chẳng lẽ lại để người ta sinh trên xe thật, nên mọi người đành phải nhanh chóng đưa chị ấy trở lại nhà. Ông chồng đã hoảng đến mức không biết phải làm gì, ngược lại, chị vợ lúc này đã tỉnh táo hơn chút. Chị bất ngờ nắm c.h.ặ.t t.a.y Tô Trầm Ngư. Vừa rồi chị đã nghe thấy lời cô gái này nói.  

“Giúp tôi với!”  

Nhân viên chương trình và các khách mời trợn mắt há hốc mồm.  

“Trầm Ngư thật sự… đi đỡ đẻ rồi à?” Thẩm Tâm Tâm nuốt khan, cổ họng khô khốc.  

Cả nhóm nhìn nhau bối rối – không ai trong số họ đã kết hôn, càng không có vợ bầu con thơ, kể cả người lớn tuổi nhất là Mục Quân Bạch.  

Vấn đề là...  

“Em ấy… em ấy biết làm thật không?”  

Nhân viên nữ của đội ngũ chương trình phần lớn cũng đều còn trẻ, chưa lập gia đình. Duy nhất một người có kinh nghiệm sinh đẻ thì đã theo Tô Trầm Ngư vào phòng.  

Khoảng năm phút sau, các khách mời nghe thấy tiếng khóc lảnh lót nỉ non của em bé.  

Thẩm Tâm Tâm nhìn quanh đầy hoang mang: “Nhanh vậy á?”  

Không phải người ta hay nói sinh con phải mất cả mười mấy tiếng đồng hồ sao?!  

---  

Trong phòng, chị nhân viên hơn bốn mươi tuổi cùng vào hỗ trợ với Trầm Ngư tận mắt chứng kiến bà bầu sinh em bé thuận lợi dưới sự hỗ trợ của cô.  

Thực tế, Trầm Ngư không làm gì nhiều, chỉ nhẹ nhàng nói với thai phụ:  

“Đừng sợ. Chị đã cảm thấy em bé sắp ra rồi đúng không? Vị trí thai rất chuẩn, không có vấn đề gì. Chị chỉ cần dùng sức rặn là được.”  

Giọng nói của cô dường như có sức trấn an kỳ diệu, làm dịu đi nỗi sợ hãi và hoảng loạn của thai phụ. Sau đó, chị ấy gồng một cái. "Phụp”, em bé chào đời.  

Chị nhân viên: “...”  

Lại nhìn cách cô cắt rốn, quấn khăn, lau sạch em bé gọn gàng và thành thạo, tam quan của chị nhân viên chịu một phen rung chuyển mạnh mẽ.  

Nhớ không nhầm thì… Tô Trầm Ngư chỉ mới mười tám tuổi, làm sao có thể bình tĩnh thuần thục đỡ đẻ đến vậy?!  

Loading...