Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

NỮ PHỤ THẢO MAI THẬT SỰ KHÔNG MUỐN NỔI TIẾNG - 1.1

Cập nhật lúc: 2024-12-05 15:07:01
Lượt xem: 659

Tô Trầm Ngư vất vả lắm mới ngồi lên được ngôi Hoàng Hậu, sắp sửa đợi được đến ngày hoàng đế ngủm củ tỏi mà thăng thành Thái Hậu thì bỗng một sớm mai mở mắt đã biến thành nữ phụ trong một quyển tiểu thuyết lấy bối cảnh giới giải trí.

 

Ngay trong ngày nữ phụ và nam chính đính hôn, nam chính bỏ rơi nữ phụ để đi tìm người trong lòng mình - nữ chính.

 

“……”

 

Như này ai mà có thể nhịn được?

 

Hôm sau, cụm từ #Trầm_Ngư_rơi_lệ# lên xu hướng tìm kiếm. Trong video, cô lã chã như hoa lê dính mưa: “Tại tôi không đủ tốt, là lỗi của tôi, tôi cam tâm tình nguyện chúc phúc cho bọn họ… Xin mọi người ngàn lần vạn lần đừng mắng hai người đó.”

 

Quần chúng nhiệt tình hăng hái chửi đôi trai gái chó má nổi khắp nước.

 

Nam chính và nữ chính ngây ngốc trợn trừng mắt chó.

 

*

 

Đời trước chuyên tâm đi con đường sự nghiệp rồi nên đời này Tô Trầm Ngư chỉ muốn làm một người đẹp vô dụng ở giới giải trí, giả vờ thảo mai thảo quả, đập nát mấy tên cặn bã rồi nhẹ nhàng kiếm tiền thôi.

 

Vì thế khán giả phát hiện… trong gameshow…

 

Khi các nghệ sỹ khác bị sự xuất hiện bất ngờ của rắn độc làm cho hãi hùng đến tập thể tái mặt thì Tô Trầm Ngư vừa “chu choa má ơi em sợ wá~” vừa nhanh nhẹn tóm con rắn nhét cái vèo vào túi xách mình mang theo.

 

Khi các nghệ sỹ khác bị nhân viên công tác giả ma dọa cho hồn xiêu phách lạc thì Tô Trầm Ngư vừa khóc huhu kêu chân nhũn ra rồi vừa sai ‘ma’ cõng mình lên tầng như đúng rồi.

 

 

Phỏng vấn sau khi thu hình: “Không sợ à?”

 

Nước mắt lưng tròng: “Sợ muốn chớt QAQ*.”

 

(*emotion mặt khóc)

 

Người xem:……?

 

Là sợ dữ chưa đó!

 

Sau này, phát hiện chính mình ấy thế mà suốt ngày chễm chệ trên hot search, càng ngày càng nổi tiếng...

 

Tô Trầm Ngư: Thở dài.jpg

 

Bổn cung thật sự không muốn nổi tiếng mà.

 

*

 

Tóm tắt trong một câu: Dùng giọng điệu thảo mai nhất để nói ra lời ngang tàng nhất ~

 

Dàn ý: Đá bay trai đểu, đón chào cuộc sống mới, mỹ nhân trong lòng, sự nghiệp trong tay, dốc lòng cố gắng.

 

001: Bước thảo mai thứ 1

 

Tô Trầm Ngư cảm thấy ông trời hẳn là đang trêu đùa mình.

 

Vì sao ư?

 

Nàng cực khổ đấu trí đấu dũng với một đám phi tần trong hậu cung, đấu đến sắp héo hết cả tế bào não, cuối cùng cũng ngồi yên được trên ngôi vị Hoàng hậu. Chỉ còn đợi cho tên Hoàng đế chó má mắt mù bệnh nguy kịch đang thoi thóp hấp hối kia trút hơi thở cuối cùng là nàng có thể trở thành Hoàng thái hậu trẻ tuổi nhất trong lịch sử Thiên Khải Quốc. Mắt thấy chuẩn bị được hưởng ngày tháng tốt đẹp hạnh phúc mỹ mãn bao nuôi nam sủng xinh đẹp, mỗi đêm sủng hạnh một người thì…

 

Nàng! Chết!

 

Nàng chỉ vừa mới cho tên Hoàng đế chó má uống thuốc xong, hồi cung nghỉ ngơi và sai mấy thái giám tuấn tú cải trang giả làm cung nữ hầu hạ mình tắm rửa mà thôi. Tất cả đều là tay chân thân tín của nàng, tuyệt đối trung thành, quan trọng là căn bản không ai dám cả gan ra tay. Thật sự không nghĩ ra kẻ nào có khả năng nhân lúc nàng tắm rửa mà lặng lẽ lấy mạng nàng.

 

Chết không rõ nguyên do đã đủ tức rồi, thế mà sau đó trong đầu nàng còn hiện lên một quyển sách, tiếp đến là một đoạn trí nhớ: Tô Trầm Ngư nàng đã trở thành nữ phụ trong một cuốn tiểu thuyết lấy bối cảnh ở giới giải trí..

 

Trong đoạn trí nhớ này, mười tám năm cuộc đời của nguyên chủ có thể khái quát bằng hai chữ 'bi kịch'.

 

(*Từ đây đổi bối cảnh sang hiện đại nên xin phép đổi xưng hô).

 

Tô Trầm Ngư là thiên kim chân chính của nhà họ Tô, ba tuổi bị nam chính Cố Vị Hi đánh lạc mất, đến tận năm mười tám tuổi mới trở về nhà. Đáng tiếc lúc này trong nhà đã có nữ chính Tô Thiên Ngữ thay thế vị trí của cô. 

 

Sự tồn tại của Tô Thiên Ngữ quả thật đã xoa dịu đi nỗi đau mất người thân của thành viên nhà họ Tô, Cố Vị Hi còn lấy nỗi áy náy vì đánh lạc mất Tô Trầm Ngư bù đắp gấp bội lên người Tô Thiên Ngữ.

 

Theo lý thuyết, vất vả lắm mới tìm được đứa con gái ruột bị thất lạc, người nhà họ Tô đáng lẽ nên yêu thương cô gấp trăm gấp nghìn lần, bù đắp lại tất cả khổ cực mà Tô Trầm Ngư phải chịu lúc trước.

 

Sai hoàn toàn.

 

Có mà yêu thương cái rắm ấy.

 

Không được tiếp xúc với một nền giáo dục tử tế, hành động của Tô Trầm Ngư rất thô tục, tính cách âm u hướng nội, theo mô tả của bà Tô thì là: ‘Chẳng ra làm sao cả’. So sánh với Tô Thiên Ngữ lương thiện đơn thuần và xinh đẹp phóng khoáng thì quả là cách biệt một trời một vực. 

 

Tô Trầm Ngư và Cố Vị Hi đã có hôn ước từ khi còn trong bụng mẹ, vả lại, có lẽ là muốn đền bù nên lúc Tô Trầm Ngư ngỏ ý muốn đính hôn với Cố Vị Hi, anh ta đồng ý.

 

Tuy nhiên trong buổi lễ đính hôn, Cố Vị Hi bỏ lại Tô Trầm Ngư chạy đi tìm Tô Thiên Ngữ.

 

Chính là giờ phút này đây.

 

Tô Trầm Ngư: “…”

 

Đoạn ký ức dư thừa này vô cùng rõ ràng, như thể chính cô tự mình trải qua vậy. Điều ấy khiến cô hiểu ra tuy ở Thiên Khải Quốc mình đã ngủm củ tỏi nhưng hiện tại, cô vẫn tồn tại dưới một phương thức khác: thân phận nữ phụ Tô Trầm Ngư của cuốn tiểu thuyết này.

 

Coi như có thêm một cái mạng vậy.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nu-phu-thao-mai-that-su-khong-muon-noi-tieng/1-1.html.]

Thôi được rồi, lạc quan lên chút, chí ít thì vẫn còn sống.

 

Có điều cái kịch bản này... Bởi vì cô là nữ phụ nên có thể bị Cố Vị Hi và Tô Thiên Ngữ đối xử như thế ư? Chỉ vì bọn họ là nhân vật chính?

Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤

 

Ngay giữa lễ đính hôn, nam chính bỏ mặc nữ phụ đi tìm nữ chính?

 

Chuyện này ai nhịn được?

 

Tô Trầm Ngư của Thiên Khải Quốc thăng tiến từ cung nữ lên đến ngôi hoàng hậu, vì mạng sống mà tính kế không biết bao nhiêu người, ngay cả gã Hoàng đế chó má còn bị cô xoay như dế. Dăm ba cái gọi là nam nữ chính… Ha, muỗi!

 

Tô Trầm Ngư nghiền ngẫm cong môi.

 

Đúng lúc này, quyển sách trong đầu cô tự lật ào ào rồi dừng lại ở một trang, sau đó một đoạn văn bị khoanh tròn bằng màu đỏ…

 

Tô Trầm Ngư ‘nhìn’ sang theo bản năng, đoạn văn đó miêu tả thế này: 

 

[Cố Vị Hi run rẩy bế Tô Thiên Ngữ lên cáng cứu thương, xe cứu thương đưa bọn họ và người nhà họ Tô vừa hớt hải chạy đến rời đi ngay lập tức, bỏ lại đằng sau đội trưởng đội cảnh sát hình sự gào thét trong giận dữ: "Người nhà của người c.h.ế.t Tô Trầm Ngư đâu!" 

 

Lát sau, một viên cảnh sát chạy tới vừa lau mồ hôi vừa trả lời: “Tất cả bọn họ lên xe cứu thương đưa Tô Thiên Ngữ đi bệnh viện rồi ạ.”

 

Đội trưởng đội cảnh sát hình sự như nghe được chuyện tiếu lâm, không dám tin vào tai mình: “Bọn họ mặc kệ cô con gái vừa bỏ mạng của mình á?”

 

Đằng xa có người nói thầm.

 

“Bọn bắt cóc bắt hai cô con gái, một người bị gϊết, người kia chỉ bị thương nhẹ với hơi hoảng sợ tý thô. Thế mà nhà đó cứ làm như thể cô ta sắp c.h.ế.t đến nơi. Người c.h.ế.t thật còn đang nằm trên đất kia kìa, mắt còn chưa nhắm đâu." 

 

"Hình như con bé mất mạng đó mới là con ruột đấy, còn con bé bị thương nhẹ kia chỉ là con nuôi thôi."

 

"Trời ạ... Thật là c.h.ế.t không nhắm mắt." ]

 

Tô Trầm Ngư: “???”

 

Cái quái gì thế? Cô lại c.h.ế.t nữa???

 

Một cái loa xuất hiện, dùng âm thanh máy móc đáp: "Đúng vậy, nhưng nếu liên kết với hệ thống Vẽ Vòng Tròn Nguyền Rủa Mi thì có thể thay đổi kết cục c.h.ế.t chắc đó đấy nha~~"

 

“…”

 

Im lặng vài giây, Tô Trầm Ngư nhướng mày: “Rồi sao?”

 

Loa lặng lẽ lùi lại sau mấy bước, nhanh chóng nói: “Chỉ cần bạn yêu nguyền rủa một người thành công là có thể gia tăng công đức của chính mình. Đạt tới giá trị nhất định thì có thể thay đổi kết cục tiêu đời đó.”

 

Nguyền rủa người khác, chính mình lại hạnh phúc?

 

Có chuyện tốt như vậy sao?

 

Nếu cô tốt số thế thì lúc này đáng lẽ phải tận mắt nhìn tên Hoàng đế chó má đó ngủm mất rồi yên ổn lên ngôi Thái hậu, ôm ấp vô số mỹ nam mà mỗi đêm sủng hạnh một người! 

 

Loa vội vàng nói:

 

"Đương nhiên là có điều kiện. Muốn nguyền rủa thành công thì bạn yêu cần thu hoạch đủ giá trị tiếng thét."

 

“100 điểm tiếng thét: Vẽ một vòng tròn nguyền rủa, tỷ lệ nguyền rủa: 10%, giá trị công đức thu được: 10 điểm.”

 

Khá thú vị đây.

 

Tô Trầm Ngư bị gợi lên hứng thú, cô không muốn lại toi mạng nữa

 

“Tỷ lệ nguyền rủa là sao?”

 

Loa: “Bạn yêu vẽ vòng tròn nguyền rủa xong thì có thể viết nội dung nguyền rủa, một vòng tròn nguyền rủa chỉ có thể đạt được 10% hiệu quả, đây là tỷ lệ nguyền rủa. Ví dụ đơn giản như: bạn yêu muốn nguyền rủa một người ngã gãy chân, nếu chỉ vẽ một vòng tròn thì đối phương chỉ bị ngã thôi… Nếu vẽ mười vòng tròn thì đối phương trăm phần trăm sẽ ngã gãy chân.”

 

Hiểu rồi.

 

Tô Trầm Ngư híp mắt.

 

Chắc Loa nhớ đến thân phận trước kia của vị ký chủ này nên vội vàng bổ sung: “Nguyền rủa không được liên quan đến tử vong, bệnh hiểm nghèo và tàn tật. Càng nguyền rủa nghiêm trọng thì phản ngược lại sẽ càng nặng! Sau mỗi lần nguyền rủa thành công, bạn yêu sẽ nhận được một ‘bất ngờ’ ngẫu nhiên, có tốt cũng có xấu nha.”

 

Còn bị hạn chế? Cho đánh giá kém!

 

Bỗng nhiên tiếng mở cửa lạch cạch vang lên cắt ngang suy nghĩ của, cô chậm rãi mở mắt…

 

Phải rồi, lúc này cô đang ở trong phòng nghỉ, mặc một bộ lễ phục lộng lẫy trên người. 

 

Hơn mười phút trước, sau khi trang điểm xong, cô lập tức đi tìm Cố Vị Hi. Lúc đó, anh ta đang ngồi trên sofa, cúi đầu xem điện thoại. Cô lặng lẽ bước tới, vừa đúng lúc nhìn thấy bức ảnh hiển thị trên màn hình: Tô Thiên Ngữ ngã trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, biểu cảm đầy đau đớn như đang chịu đựng nỗi thống khổ lớn.

 

Tô Trầm Ngư tận mắt chứng kiến sắc mặt Cố Vị Hi thay đổi, anh ta đột ngột đứng bật dậy, bước nhanh ra khỏi phòng mà hoàn toàn xem cô như không khí.

 

Tô Trầm Ngư xoa nhẹ huyệt thái dương, khẽ nâng đầu lên.

 

Cửa phòng bị đẩy ra, bà Tô bước vào. Khi thấy trên mặt Tô Trầm Ngư treo một nụ cười, sắc mặt bình tĩnh của bà ngay lập tức biến mất. Bà giận dữ nói:

 

"Thiên Ngữ gặp chuyện, cô vui mừng đến vậy sao?"

 

Với bà Tô, việc lạc mất con gái ruột hơn mười năm khiến bà mang trong lòng vết thương sâu sắc, và Tô Thiên Ngữ chính là người đã an ủi nỗi đau đó. Bà đã sớm xem Thiên Ngữ như con ruột. Sau khi tìm lại được Tô Trầm Ngư, bà lo sợ Thiên Ngữ sẽ cảm thấy bị tổn thương, nên càng yêu thương cô ấy hơn.

 

Nghĩ đến hình ảnh Thiên Ngữ nhợt nhạt, đau lòng đến mức khiến người khác xót xa, bà Tô càng thêm giận dữ, nhìn Tô Trầm Ngư bằng ánh mắt lạnh lùng:

 

"Nếu Thiên Ngữ mà có chuyện gì, tôi sẽ từ mặt, không nhận cô là con gái nữa!"

 

 

Loading...