NỮ PHỤ QUAY ĐẦU - Chương 7
Cập nhật lúc: 2025-01-25 09:27:20
Lượt xem: 21
14.
Kể từ lần gặp nhau trong phòng thể dục, Bùi Thần bắt đầu thường xuyên đến tìm tôi.
Vì vậy tôi đổi biệt danh cho anh ta, từ: “188 giàu, lơ mình” thành “188 giàu, bị thần kinh”.
Có một vài chuyện tôi sẽ không bao giờ cho Bùi Thần biết, chẳng hạn việc nhà anh ta giàu có chính là sự hỗ trợ to lớn cho tôi sau này, hay việc anh ta có hứng thú với tôi thì hợp ý tôi quá rồi.
Nói về mặt tình cảm, tôi luôn hiểu một đạo lý: Đàn ông chẳng phải thứ tốt lành gì.
Tôi và Tưởng Thư Hoài xem như vỡ tan tành rồi.
Có điều hình như gã cũng chưa đến được với Lâm Kỳ.
Đôi lúc tôi thấy gã chờ Lâm Kỳ bên ngoài phòng học, không ngờ người như gã còn phải theo đuổi con gái nhà người ta đấy.
Tôi chẳng có thời gian quan tâm mấy chuyện ấy, ba tôi bắt đầu giao việc ở công ty cho tôi quản lý nên tôi bận lắm.
Thật ra tôi biết vốn dĩ ông ấy định đào tạo Lâm Kỳ, nhưng cô ả… không được thông minh cho lắm.
Tôi cứ ngỡ là cuối cùng mình cũng hơn Lâm Kỳ rồi.
Tôi cứ ngỡ mình cố gắng thể hiện trước ba thì người ba yêu dấu của mình sẽ trở lại.
Kết quả là chiều hôm đó, ba tôi vừa rót cho tôi một tách trà vừa nói rõ ràng từng chữ: “Tiểu Hà này, con phải học cho thật giỏi, sau này còn giúp đỡ em gái con.”
15.
Tôi cố gắng còn chưa đủ ư?
Tôi đi sớm về khuya vùi đầu học tập, tôi chẳng có thời gian cho bản thân, tôi liều mạng muốn được người khác công nhận.
Kết quả thế nào?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nu-phu-quay-dau/chuong-7.html.]
Ba tôi bắt tôi học mấy thứ đó, sau đó bắt tôi lót đường cho đứa em gái suốt ngày chỉ biết yêu đương kia sao?
Chiều hôm đó tôi và ba tôi đã cãi nhau một trận rất lớn.
Ông ta hất văng nghiên mực, chỉ vào mặt tôi, giận đến không nói ra lời.
“Mày có biết không, thật ra thì mày...”
Giây phút đó, tôi cảm thấy ba tôi sắp nói cho tôi hay một sự thật mà ông ta đã che giấu bao lâu nay.
Nào ngờ một bóng người trắng như tuyết xông vào.
“Đủ rồi! Ba à, ba đừng nói nữa.”
Lâm Kỳ ngăn trước mặt ba tôi. Cô ả cắn môi, hốc mắt đỏ ửng.
“Chị ơi, chị đừng trách ba nữa được không? Đều do… Đều do em không tốt… Nếu không tại em thì mọi chuyện sẽ không trở nên như vậy. Em là đồ sao chổi…”
Cô ả khóc thút thít, tôi còn chưa khóc thì cô ả khóc cái gì?
Tôi bật cười, ghét sát tai cô ta và gằn từng chữ: “Đúng vậy, mày là đồ sao chổi.”
Cô ả chợt run lên, giống như một con thỏ đang hoảng sợ.
Ba tôi giơ cuốn từ điển ở bên cạnh lên rồi ném về phía tôi, lần này tôi không tránh kịp.
Cơn đau ở trán lan ra toàn thân như muốn nuốt chửng lấy tôi, nhưng tôi vẫn cố nhịn không rơi một giọt nước mắt nào.
Tôi muốn cười, nhưng chẳng cười nổi nữa.
Tôi xoay người ra khỏi phòng, phía sau là tiếng rống giận của ba tôi.
Ông ta bảo tôi biến đi, đừng bao giờ bước vào ngôi nhà này nữa.