Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nữ Phụ, Phản Diện Tới Rồi - 5

Cập nhật lúc: 2024-12-14 05:17:47
Lượt xem: 99

*Kịch*

 

Cửa phòng khách được đẩy mở, một người mặc đồng phục áo đen nữa tiến vào. Người này liếc mắt nhìn cô rồi lập tức rời đi, cúi đầu với quản gia, sau đó gã tiến tới trước mặt hắn, đưa cho hắn một chiếc điện thoại: "Toàn bộ thông tin đều nằm ở trong này."

 

Kim Liên Tử nhận lấy điện thoại, dùng ánh mắt ra hiệu cho toàn bộ người mặc áo đen có mặt trong căn phòng này. Bọn họ không ai bảo ai, tác phong nhanh nhẹn rời khỏi. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, căn phòng chỉ còn lại ba người là cô, nam nhân đang sống c.h.ế.t bám lấy cô cùng vị quản gia của ngài ấy.

 

Trịnh Tiêu quan sát thật kỹ nhất cử nhất động của đám người Kim Liên Tử, động tác của gã quá chậm khiến cô cực kì mất kiên nhẫn. Cô nắm chặt nắm đấm, miệng cười mà tâm không cười: "Cái đó, anh bạn à, anh cho người điều tra tôi?"

 

Kim Liên Tử nhìn cô bằng nửa con mắt, trong lúc đó vẫn không quan lướt qua thông tin của cô đã được tổng hợp trong tài liệu mà gã đang cầm. Hắn hé miệng, phát ra âm thanh đầy sát khí, đặc trưng của một tên côn đồ: "Cô biết là tốt."

 

Gã muốn dùng thái độ lạnh lẽo của mình để đe dọa cô, khiến cô phải ngoan ngoãn ngồi yên, nghe theo sự sắp xếp của gã. Trịnh Tiêu không ngu đến mức thật sự phối hợp với hắn, cô là con người có tư duy riêng của mình.

 

Cô mỉm cười với Kim Liên Tử một lần nữa, tay trái cố gắng giải thoát tay phải khỏi vòng ôm của nam phản diện: "Anh không cần đề phòng tôi, tôi không có ý định bám lấy các anh. Hiện tại, tôi có thể lập tức rời khỏi đây."

 

Gã dùng ánh mắt sắc lạnh đánh giá tính chân thực lời nói vừa rồi của cô. Nhưng không đợi gã đưa ra quyết định, phản diện đại nhân luôn yên lặng ngồi bên cạnh lại có động tác. Anh sống c.h.ế.t siết chặt lấy cánh tay cô, siết chặt đến mức tưởng chừng tay cô sắp bị bóp nát. Anh tựa đầu lên bả vai, vành mắt đỏ hoe: "Chị muốn bỏ rơi em sao?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nu-phu-phan-dien-toi-roi/5.html.]

Anh cảm nhận được động tác của cô là muốn gỡ tay anh ra, cô muốn rời khỏi vòng ôm của anh.

 

Phải đối diện với gương mặt điển trai làm nũng, dù biết trước đó là phản diện đại nhân vô cùng nguy hiểm cũng không giúp trái tim của Trịnh Tiêu ngồi yên. Cô lắp bắp tự vỗ về trái tim, đáp lại anh: "Tôi không..."

 

Nước mắt phản diện trực rơi xuống, anh đáng thương lặp lại: "Chị muốn bỏ rơi em."

 

Lời buộc tội mạnh mẽ của anh khiến cô luống cuống, cô vòng tay, máy móc vỗ vỗ lưng anh an ủi: "Đừng khóc, đừng khóc, tôi không đi đâu cả."

 

Đùa gì chứ, đàn em của phản diện vẫn còn trước mặt, cô chọc anh, người sống không nổi là cô. Cô không thể để anh ấm ức trước mặt mình được. Nước mắt đàn ông nặng ngàn cân, đây còn là nước mắt của phản diện đại nhân, cô gánh không nổi.

 

Mập

Trịnh Tiêu đưa mắt cầu cứu Kim Liên Tử. Phải giải thích cho rõ ràng, cô không hề trêu chọc phản diện, cho dù phản diện có khóc đi nữa cũng không phải lỗi của cô.

 

Ai ngờ, Kim Liên Tử ở bên cạnh còn cả kinh đến miệng há hốc, dáng vẻ vô cùng ngu ngốc khiến cô dở khóc dở cười. Chắc trong cuộc đời làm việc của gã ta, chưa bao giờ nhìn thấy một mặt này của phản diện nhỉ. Ngay cả một người nắm rõ cốt truyện như cô còn chịu không nổi nữa là gã.

 

Cô với tay, ra hiệu với Kim Liên Tử, nói nhỏ: "Anh Kim này, chúng ta... ưm ưm..."

 

Miệng nhỏ bị một bàn tay to lớn hung hăng bịt chặt, sau đó là giọng nói ủy khuất mang theo giọng mũi của phản diện: "Chị không được nói chuyện với bọn họ!"

Loading...