Nữ Phụ, Phản Diện Tới Rồi - 14
Cập nhật lúc: 2024-12-15 12:16:25
Lượt xem: 37
[Ký chủ, đừng nói là ngài đang ở chỗ của phản diện đại nhân đấy nhé!]
Trịnh Tiêu nhìn bản thân mình trong gương, thở dài một hơi, không đáp lại câu nói của hệ thống.
Mập
[Cái đó, ký...]
Giọng nói vang vọng bên tai của hệ thống tự nhiên biến mất, Trịnh Tiêu hoài nghi gọi hai câu vẫn không thấy phản ứng.
"Đồ vô dụng, lại cút đi đâu mất rồi!" Trịnh Tiêu tức giận, vô thức bẻ gãy bàn chải đang cầm trên tay.
"Cô bất mãn cái gì?"
Giọng nói ma quỷ quen thuộc vọng vào từ phía cửa khiến Trịnh Tiêu theo bản năng nhảy dựng, giấu hai nửa bàn chải ra phía sau.
Phản diện đại nhân đứng bên ngoài từ lúc nào vậy? Liệu anh ta đã nhìn thấy hành động cô nói chuyện với hệ thống vừa rồi chưa? Anh ta sẽ không nghĩ cô bị điên rồi ném cô vào bệnh viện tâm thần chứ? So với bệnh viện tâm thần, cô thà bị giam lỏng ở đây cả đời còn hơn.
Trịnh Tiêu lắp bắp xua tay: "Tôi tôi... tôi không có..."
Nhiễm Mặc khẽ liếc mắt về cái bàn chải hi sinh trên tay cô không ngừng lắc lư qua lại, thái độ không mấy tốt đẹp. Trịnh Tiêu bắt được ánh mắt của anh, sợ hãi lùi hai bước, trực tiếp ném tang vật vào trong thùng rác: "Ha ha, cái bàn chải này yếu quá, tôi chỉ hơi dùng sức chút thôi nó đã gãy đôi. Tôi không hề cố ý muốn bẻ gãy nó đâu... hay là tôi đền lại cho anh nhé."
Mặc dù đồ dùng của người giàu có lẽ sẽ đắt hơn đồ cô dùng hằng ngày nhưng chắc không đến nỗi không trả được nhỉ!
Đương nhiên, Nhiễm Mặc chẳng có ý với chút tiền đó của cô, anh liếc cô từ đầu đến chân, lạnh giọng: "Chuẩn bị xong rồi thì xuống nhà."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nu-phu-phan-dien-toi-roi/14.html.]
Nói rồi, anh xoay người, bỏ lại cho cô bóng lưng to lớn.
Trịnh Tiêu vỗ về trái tim sắp nhảy ra khỏi lồng n.g.ự.c vì sợ, khó khăn vịn bồn rửa mặt thở dốc.
Đụ má, rốt cuộc phản diện đại nhân tới đây làm gì? Gọi cô xuống ăn sáng? Cái này trong tiểu thuyết không phải đều là công việc của quản gia sao?
Nhớ đến Kim Liên Tử, Trịnh Tiêu cũng không chắc nếu đổi phản diện thành Kim Liên Tử cô có ổn hơn không.
Chủ nhà đã gọi, tù nhân như cô không thể không xuống. Trịnh Tiêu nhanh nhanh chóng chóng sửa soạn, chạy theo bước chân của phản diện đại nhân. Phòng của cô không gần phòng ăn nhưng cũng không quá xa, chỉ có điều do chạy gấp nên lúc tới nơi không nhịn được thở gấp hai hơi. Nhiễm Mặc lúc này đang ngồi trên bàn ăn, Kim Liên Tử đứng bên cạnh đang bàn chuyện gì đó, thấy cô xuất hiện, động tác của hai người mới dừng lại.
Nhiễm Mặc phất tay, Kim Liên Tử lập tức hiểu ý, trước khi rời đi còn không quên liếc xéo Trịnh Tiêu một cái. Đột nhiên cô có cảm giác mình không khác gì tiểu tam chen chân vào cuộc sống hạnh phúc bị chính thất ai oán liếc xéo.
Quản gia đại nhân, tôi thật sự không muốn ở nơi này tranh sủng với anh, anh đừng oán hận tôi.
Thấy cô cứ đứng ở cửa không chịu ngồi, Nhiễm Mặc mới lên tiếng nhắc nhở: "Còn đợi tôi kéo ghế cho cô à?"
Trịnh Tiêu chưa thấy quan tài đã đổ lệ, hèn mọn lao tới cái ghế cách phản diện xa nhất, ngồi xuống: "Không không, tôi nào dám."
Nhiễm Mặc dường như không thấy thái độ xa lánh của cô, tùy ý kéo chiếc ghế đặt bên cạnh mình, hất cằm.
Trịnh Tiêu: "..."
Anh ta không phải định kêu cô tới đó ngồi nữa chứ? Nhớ đến bữa cơm cực hình hôm qua, cô liền đau dạ dày. Đồ ăn ngon thì đã sao, đồ ăn ngon mà có quỷ bên cạnh thì cũng chỉ là đồ bỏ đi.