Nữ phụ độc ác lại là bạch nguyệt quang của nam chính - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-03-01 09:31:25
Lượt xem: 4,104

Tiền trong túi đã không còn nhiều, nhưng ta nghiến răng, vẫn mua, nếu tiếp tục trì hoãn, chín mươi chín lượng này ta cũng không mua nổi công pháp nữa.

 

Đáng tiếc không thể trở thành đại ma đầu đệ nhất thiên hạ đi ch.ặt đầu Thẩm Thần Phong.

 

Nhưng mà lén lút hạ dược hắn và Chu Ngạn, rồi nhốt chung một phòng hình như cũng không tệ?

 

Nghĩ vậy tâm trạng ta tốt hơn nhiều, an tâm tu luyện.

 

Cứ như vậy tu luyện một năm, ta cảm thấy mình đã có chút thành tựu, tiền cũng gần hết, liền thu dọn hành lý chuẩn bị đi lấy những cơ duyên của nam chính.

 

Địa điểm đầu tiên, là một thạch thất dưới Đoạn Tình Nhai, bên trong có một viên yêu đan ma thú, nghe nói sau khi hấp thụ sẽ tăng tiến tu vi thần tốc.

 

Rất thích hợp với kẻ cặn bã bắt đầu muộn như ta.

 

Ta cẩn thận dò đường rồi mới đến đáy vực, vất vả mở cửa thạch thất.

 

Lại thấy yêu đan đã biến mất, ngược lại có một người đang ngồi thiền tu luyện trên giường đá, bóng lưng có chút quen thuộc.

 

Là Thẩm Nghiên Sơ, trên mặt hắn dính má.o, quần áo bị rách do đao kiếm, lờ mờ nhìn thấy những vết sẹo đáng sợ bên trong, dáng vẻ vô cùng chật vật.

 

Ta vô cùng khó hiểu, theo lý mà nói đây là nơi Thẩm Nghiên Sơ sẽ đến khi tu ma.

 

Theo thời gian trong sách, ít nhất còn tám năm nữa hắn mới đến đây, vậy là tình tiết bên ngoài đã tua nhanh đến lúc Thẩm Nghiên Sơ tu ma rồi sao?

 

Ta không làm phiền hắn, chia một nửa số tiền ít ỏi của mình cho hắn, để hắn nhớ đến ân tình của ta, ta còn đặc biệt khắc một dòng chữ và bản đồ rời khỏi Đoạn Tình Nhai trên tường.

 

"Chúc ngươi trở thành cao thủ đệ nhất thiên hạ."

 

10

 

Thừa dịp Thẩm Nghiên Sơ bế quan tu luyện, ta vội vàng chạy đến địa điểm thứ hai, muốn giành lấy tiên cơ.

 

Đây là một vùng đầm lầy đầy rẫy độc vật, sâu trong đầm lầy có một cây linh dược, nghe nói có thể tẩy tủy kinh mạch, cường kiện gân cốt.

 

Ta dốc hết tiền bạc mua dược liệu, học thuộc lòng kiến thức giải độc.

 

Cứ như vậy trải qua nửa năm, ta tự tin bước vào đầm lầy.

 

Tránh được vô số độc vật, dùng hết trăm phương ngàn kế.

 

Sau đó ta nhìn thấy Thẩm Nghiên Sơ ở sâu trong đầm lầy, bên cạnh hắn nằm yêu thú cộng sinh của cây linh dược, xem ra đã che.c từ lâu.

 

Thẩm Nghiên Sơ ngồi xếp bằng ở đó, môi tím tái, đang cố gắng vận công bức độc ra ngoài.

 

Linh dược quả nhiên đã vào bụng Thẩm Nghiên Sơ.

 

Ta lệ rơi đầy mặt khắc lên tảng đá bên cạnh Thẩm Nghiên Sơ: "Chúc ngươi trở thành cao thủ đệ nhất thiên hạ".

 

Ta để lại cho hắn bí tịch giải độc tự chế và cẩm nang sinh tồn, lại rắc thuốc đuổi côn trùng xung quanh hắn, đặt xuống vài bình thuốc giải độc rồi quay người rời đi.

 

Trở về Ác Nhân Cốc, ta tràn đầy phẫn uất.

 

Nửa đêm đột nhiên bật dậy, càng nghĩ càng thấy khó chịu, ta tán gia bại sản, trải qua muôn vàn khó khăn, chính là để đi đưa đồ tiếp tế cho Thẩm Nghiên Sơ?

 

Ta quyết tâm, lần thứ ba, ta nhất định phải đến trước Thẩm Nghiên Sơ.

 

Ở Ác Nhân Cốc có đại ma đầu đương nhiệm, nghe nói hắn gie.c người vô số, bảo vật trong kho chất cao như núi, tích trữ không ít thần binh lợi khí.

 

Nổi tiếng nhất là một thanh trường đao, nghe nói đao này có thể ch.ém đứt vạn vật.

 

Trong nguyên tác, nam chính vì cứu nữ chính đã đến cầu xin đại ma đầu cho thuốc, đại ma đầu không cho, vì vậy nam chính gie.c người cướp của.

 

Ta không định cứng đối cứng với đại ma đầu, chỉ muốn đến kho của hắn trộm chút bảo bối.

 

Lúc này nữ chính vẫn chưa trúng kịch độc, cho nên Thẩm Nghiên Sơ không có lý do gì đi tìm đại ma đầu xin thuốc.

 

Hơn nữa, công pháp ta tu luyện chẳng phải là vì việc này sao?

 

Nghề cũ mà, lần này, ta nắm chắc phần thắng!

 

Ta dành một tháng để dò la, nắm rõ địa hình trong phủ đại ma đầu.

 

Sau đó thừa dịp đêm khuya lẻn vào phủ, kiên nhẫn chờ đợi binh lính đổi gác, mất hai canh giờ mới lẻn vào được kho báu.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nu-phu-doc-ac-lai-la-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-5.html.]

Bảo vật bên trong khiến ta hoa cả mắt, ta cầm lấy bao tải chuyên chọn những thứ quý giá nhỏ gọn để đựng.

 

Ta cũng không tham lam, chất được nửa bao tải liền chuẩn bị rời đi, ta phải nhân lúc đổi gác lần cuối để rời khỏi đây.

 

Đúng lúc ta chuẩn bị rời đi, cửa kho bỗng nhiên bị đạp tung, nhờ ánh sáng dần ló dạng, ta nhìn người vừa đến.

 

Người nọ thân hình cao lớn, y phục đỏ rực như lửa, tay trái x.á.ch một cái đầu đầy má.o, tay phải cầm một thanh trường đao, quay lưng về phía ánh bình minh.

 

Giọng nói lười biếng, thờ ơ: "Chuột nhắt nào ở đây?"

 

Ta lập tức dựng tóc gáy, sao chỗ nào cũng có ngươi?

 

Ta ném bao tải, quay đầu chạy trốn qua cửa sổ, cửa sổ này rất nhỏ, với dáng người của Thẩm Nghiên Sơ căn bản không chui lọt.

 

Nhưng ta còn chưa kịp yên tâm, liền nghe thấy một tiếng ầm ầm.

 

Ta quay đầu nhìn lại, suýt nữa thì ngã nhào.

 

Khói bụi mù mịt, Thẩm Nghiên Sơ vậy mà đã phá tường!

 

Cứu mạng, đây là loài mãnh thú hình người gì vậy, rơi vào tay hắn, ta sợ là sẽ bị xé làm đôi mất.

 

Ta co giò chạy thục mạng, thân pháp này, ta chưa bao giờ sử dụng thành thạo đến vậy.

 

11

 

Thân pháp nhanh như chớp, mạnh như sấm sét, tiến có thể đột nhập trộm cắp, lui có thể tránh xa ngàn dặm đâu?

 

Thân pháp nhanh nhất thiên hạ, chỉ có vậy?

 

Thảo nào kẻ bán công pháp cho ta là kẻ lừa đảo, nhất định là bị đánh sau khi trộm đồ bị bắt.

Các tềnh iu bấm theo dõi kênh để đọc được những bộ truyện hay ho nhen. Iu thương
FB: Vệ Gia Ý/ U Huyễn Mộng Ý

 

Công pháp khác đều khó cầu, hắn bán cho ta chín mươi chín lượng là có lý do, đồ rẻ quả nhiên không tốt.

 

Thẩm Nghiên Sơ nắm cổ áo ta, khóe miệng nhếch lên nụ cười chế giễu: "Hai cái chân chạy cũng nhanh đấy."

 

Sau đó áp sát mặt ta nhìn kỹ, miệng chậc chậc khen ngợi như lưu manh.

 

"Chà, gần ba năm không gặp, A Ngọc của ta lại xinh đẹp hơn rồi."

 

Trên mặt Thẩm Nghiên Sơ dính má.o, trong mắt mang theo sát khí sau khi gie.c người, không còn dáng vẻ công tử thế gia thanh lãnh cao quý năm nào.

 

Cốt truyện đã tua nhanh đến đoạn Thẩm Nghiên Sơ gie.c người cướp của rồi sao?

 

Ta liếc nhìn thanh trường đao nhuốm má.o trong tay hắn, sợ đến che.c khiếp, lời ngon tiếng ngọt cứ thế tuôn ra:

 

"Ba năm không gặp, thế tử càng thêm phong lưu phóng khoáng, trác tuyệt phi phàm, anh tuấn tiêu sái. Chỉ một cái nhìn, đã khiến ta cảm thấy ngài phong hoa tuyệt đại, tài mạo song toàn!"

 

Thẩm Nghiên Sơ đã không còn là thiếu niên ngây thơ mà ta chỉ cần cười với hắn một cái là hắn đã đỏ mặt năm nào, nghe ta khen ngợi, hắn mặt không đỏ tim không đập đáp lại một câu:

 

"Vậy chẳng phải ta và A Ngọc là trai tài gái sắc sao?"

 

Ta khóc không thành tiếng, nghĩ cách chuồn đi, Thẩm Nghiên Sơ nắm cổ áo ta, thích thú nhìn bộ dạng nhát gan như chuột của ta.

 

Ngươi thật sự càng ngày càng biến thái, Thẩm Nghiên Sơ.

 

Ta hít hít mũi, đáng thương nói: "Có thể thả ta đi không? Đồ trong kho ta không hề động đến."

 

Thẩm Nghiên Sơ nhướng mày: "Lúc trước ta thả nàng đi, sau đó nàng đạp ta hai cái."

 

"Ta sai rồi, hay là ngươi thả ta xuống, ta dập đầu hai cái tạ lỗi với ngươi."

 

Thẩm Nghiên Sơ làm ra vẻ khó xử: "Ta thả nàng xuống, nàng chạy mất thì sao? Hay là..."

 

Hắn nhìn lướt qua hai chân ta, kinh ngạc nói: "Ch.ặt chân nàng trước, lúc trước nàng dùng chân nào đạp ta?"

 

Nói rồi, hắn vậy mà giơ trường đao trong tay phải lên, làm bộ muốn ch.ém xuống.

 

Ta sợ đến che.c khiếp, vùng vẫy không màng tất cả: "Thẩm Nghiên Sơ, ta là ân nhân của ngươi, ngươi không thể đối xử với ta như vậy!”

 

“Ta để lại tiền cho ngươi trong thạch thất, còn để lại sách và thuốc giải cho ngươi trong đầm lầy, ta còn nhắc nhở ngươi cẩn thận Chu Ngạn, ngươi không thể lấy oán báo ân!"

 

Nước mắt ta cứ thế trào ra, nước mắt nước mũi tèm lem cả mặt, vừa nói vừa nghẹn ngào.

 

Ta cũng không muốn vô dụng như vậy, nhưng Thẩm Nghiên Sơ tên này khi tu ma thật sự rất điên!

Loading...