Nữ phụ độc ác đã thức tỉnh - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-12-19 12:00:37
Lượt xem: 671
Giới thiệu
Tôi thức tỉnh rồi, thời điểm thật khéo là ngay sau khi tôi vừa làm nhục nữ chính xong.
Cô ta là đóa bạch liên hoa yếu đuối, còn tôi là nữ phụ ác độc, con nhà giàu.
Nam chính đang đứng ở cửa, nhìn tôi với vẻ mặt phẫn nộ.
Anh ta bước tới, đỡ bạch liên hoa đang ngã trên mặt đất dậy, hung hăng trừng mắt nhìn tôi, sau đó bắt đầu lớn tiếng mắng chửi.
Nhìn nam chính không biết trời cao đất dày, tôi giơ tay cho anh ta một cái bạt tai.
Đã là nữ phụ ác độc, vậy thì ác độc đến cùng thôi.
1
Đây là lần thứ ba trong tuần này Giang Bộ Nguyệt vô tình đổ bữa sáng lên người tôi. Nhìn bộ đồ đặt may riêng vừa mới lấy về dính bẩn, cơn giận của tôi lên đến đỉnh điểm.
Tôi đứng dậy, hung hăng cho Giang Bộ Nguyệt một cái tát.
"Cô biết bộ quần áo này đắt đến mức nào không, cô có bồi thường nổi không?"
Giang Bộ Nguyệt uất ức đứng tại chỗ, không nói tiếng nào, vẻ mặt như nàng dâu nhỏ bị ủy khuất.
Tôi càng tức giận hơn, đang định mở miệng, thì có một lực mạnh từ phía sau đẩy tôi một cái.
Tôi ngã xuống đất, quay đầu lại nhìn, là vị hôn phu của tôi, Diệp Hàm Sơn.
Anh ta trìu mến ôm lấy vai Giang Bộ Nguyệt, ánh mắt tràn đầy dịu dàng, nhưng khi nhìn về phía tôi lại lập tức trở nên lạnh lùng.
Anh ta nhìn tôi đang ngã trên mặt đất: "Ôn Hướng Chúc, Bộ Nguyệt không phải cố ý, sao cô phải hùng hổ dọa người như vậy? Bộ Nguyệt tâm tư đơn thuần, không giống loại người ác độc như cô. Cô như vậy, chỉ khiến tôi càng thêm chán ghét cô."
Tôi vừa định mở miệng biện minh vài câu, đã bị anh ta cau mày ngắt lời.
Tôi cố nén lửa giận, nước mắt lưng tròng.
Giang Bộ Nguyệt là bạn học cấp ba kiêm bạn cùng phòng đại học của tôi.
Nhưng không biết từ khi nào, ánh mắt Diệp Hàm Sơn đặt trên người Giang Bộ Nguyệt ngày càng nhiều, anh ta nâng niu Giang Bộ Nguyệt trong lòng bàn tay.
Nhưng lại nói với tôi, nếu không phải vì hôn nhân gia tộc, anh ta nhìn tôi thêm một cái cũng thấy ghê tởm.
Trớ trêu thay, tôi là một người kiêu ngạo như vậy, lại yêu Diệp Hàm Sơn đến tận xương tủy.
Tôi rất yêu Diệp Hàm Sơn, thật sự rất yêu, yêu đến mức tất cả những người quen biết tôi đều biết tôi là một kẻ si tình bậc nhất.
Tôi khó nhọc đứng dậy, lúc vừa ngã xuống đất, khuỷu tay tôi bị trầy da một chút, rất đau.
Nhưng tôi vẫn cẩn thận nhìn Diệp Hàm Sơn: "Hàm Sơn, không phải như vậy."
Nhưng Diệp Hàm Sơn không thèm cho tôi một ánh mắt, giống như không muốn đứng chung một không gian với tôi, anh ta ôm Giang Bộ Nguyệt, không quay đầu lại mà rời đi.
Chờ anh ta đi khỏi, hai người bạn cùng phòng khác mới dám bước tới.
"Hướng Chúc, cậu không sao chứ, tớ thấy trên áo cậu có cả vệt m.á.u rồi."
"Hướng Chúc, người đàn ông như vậy thật sự không xứng, cậu buông tay đi."
Tôi biết những lời họ nói đều là vì muốn tốt cho tôi, nhưng tôi thích Diệp Hàm Sơn từ năm mười mấy tuổi, thích nhiều năm như vậy, làm sao có thể dễ dàng buông tay được.
Tôi gượng cười với họ, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Tan học, tôi cùng các bạn cùng phòng về ký túc xá.
Tuy nhà tôi rất giàu, nhưng tôi rất thích cuộc sống gần gũi với mọi người, nên tôi vẫn thường xuyên ở ký túc xá.
Đi ngang qua sân bóng rổ, một quả bóng rổ bay nhanh về phía tôi.
"Bạn học, cẩn thận!"
Nhưng đã không còn kịp nữa, tôi bị quả bóng rổ đập trúng, lập tức ngã xuống đất.
Khoảnh khắc bất tỉnh, có vô số tình tiết ùa vào trong đầu tôi.
2
Hóa ra, tôi chỉ là một nữ phụ ác độc trong một cuốn tiểu thuyết, còn Giang Bộ Nguyệt và Diệp Hàm Sơn là nam nữ chính của cuốn tiểu thuyết này.
Tất cả những gì tôi có đều chỉ là đá kê chân cho bọn họ.
Gia sản nhà họ Diệp kém xa nhà tôi, vì gia tộc, Diệp Hàm Sơn chỉ có thể đè nén sự chán ghét đối với tôi mà đính hôn với tôi.
Anh ta nhìn thấy ở Giang Bộ Nguyệt một hình bóng khác của chính mình, một người giống như anh ta, bị tôi áp bức mà không thể phản kháng.
Vì vậy, anh ta yêu Giang Bộ Nguyệt, ỷ vào tình yêu của tôi dành cho anh ta mà điên cuồng làm tổn thương tôi.
Mỗi lần nhìn thấy tôi lộ ra vẻ mặt đau buồn, anh ta mới cảm thấy thỏa mãn.
Cuối cùng, tôi và anh ta kết hôn.
Sau khi sinh con, cha tôi cuối cùng cũng bỏ qua thành kiến với anh ta, bắt đầu cho anh ta tiếp xúc với công việc nội bộ của tập đoàn Ôn thị.
Cứ như vậy, Diệp Hàm Sơn dần dần gặm nhấm tập đoàn Ôn thị, lấy được bí mật nội bộ của công ty, cuối cùng khiến nhà tôi hoàn toàn phá sản.
Bố tôi bị hãm hại vào tù, còn mẹ tôi không chịu nổi cú sốc mà phát điên, chạy ra đường bị tài xế xe tải chạy ngang qua tông chết.
Tôi bị buộc phải ly hôn, còn phải gánh một khoản nợ lớn.
Tôi ôm đứa con duy nhất của tôi và Diệp Hàm Sơn, không biết phải làm sao.
Và lúc này, Diệp Hàm Sơn dẫn Giang Bộ Nguyệt đến ngôi nhà cũ của chúng tôi, con tôi vui vẻ chạy về phía họ, thân thiết gọi họ là bố mẹ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nu-phu-doc-ac-da-thuc-tinh/chuong-1.html.]
Nhìn vẻ mặt không thể tin được của tôi, Diệp Hàm Sơn cười khoái trá.
"Ôn Hướng Chúc, cô không biết sao, thật ra Tiểu Trạch là con của tôi và Bộ Nguyệt. Con của cô, vừa sinh ra đã bị chúng tôi vứt bỏ rồi, bây giờ, không biết còn sống không nữa?"
Tôi hét lên, không dám tin người đàn ông mình từng yêu sâu đậm lại có thể tàn nhẫn với tôi như vậy. Tôi lao về phía họ, bị Diệp Hàm Sơn đẩy ra, gáy đập vào bàn trà.
Tôi nằm trong vũng máu, nhìn Diệp Hàm Sơn ghê tởm lau tay, rồi bỏ đi.
Chỉ vì tôi là vật cản trên con đường tình yêu của họ, tôi đã từ đại tiểu tư duy nhất của Ôn gia đi đến kết cục bi thảm như vậy.
Họ đạp lên xương cốt của cả nhà tôi, lấy danh nghĩa tình yêu đích thực để đi đến kết thúc viên mãn của họ.
Sau khi biết được toàn bộ cốt truyện, tôi đột ngột mở mắt ra, lòng tràn đầy căm hận.
"Bạn học, bạn không sao chứ?"
Khuôn mặt của một chàng trai trẻ trước mặt kéo tôi về thực tại.
Các tềnh iu bấm theo dõi kênh để đọc được những bộ truyện hay ho nhen. Iu thương
FB: Vệ Gia Ý/ U Huyễn Mộng Ý
Anh ta ngượng ngùng nhìn tôi: "Đều tại tôi, vô tình ném trúng bạn, bạn còn ổn chứ, hay là chúng ta đến bệnh viện nhé?"
Tôi xua tay với anh ta: "Không sao, chỉ là hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút."
Anh ta gật đầu: "Vậy được, tôi kéo rèm cho bạn, bạn nghỉ ngơi cho khỏe. Tôi ở ngay ngoài rèm, có việc gì thì gọi tôi."
Rèm được kéo lên, tôi nằm trên giường bệnh, bắt đầu suy nghĩ.
3
Nằm không được bao lâu thì tôi chuẩn bị về ký túc xá, trên đường Phó Sơ Tế cứ nằng nặc đòi thêm WeChat của tôi, bảo tôi có vấn đề gì cứ tìm anh ta.
Tôi gật đầu, lên lầu.
Trong ký túc xá chỉ có một mình Giang Bộ Nguyệt, hai người bạn cùng phòng còn lại đi học thể dục rồi.
Giang Bộ Nguyệt thấy tôi về, đứng dậy, dùng ánh mắt uất ức nhìn tôi.
"Hướng Chúc, cậu không sao chứ?" Cô ta trông có vẻ rụt rè, như thể giây tiếp theo sẽ khóc trước mặt tôi.
"Cô cố ý đúng không?" Tôi mỉa mai nhìn người trước mặt.
"Căn phòng học lớn như vậy, sao cô có thể lần nào cũng đổ bữa sáng lên người tôi một cách chính xác như vậy, lại còn lần nào Diệp Hàm Sơn cũng thấy được."
Giang Bộ Nguyệt cắn môi dưới, không nói gì.
Một lúc lâu sau, mới chậm rãi nói một câu: "Nếu Hướng Chúc cậu đã nghĩ tôi như vậy, thì cứ cho là vậy đi."
Cô ta hơi run rẩy, như thể bị chịu sỉ nhục lớn lao nào đó.
Tôi khinh thường nhếch mép, cô ta hình như vẫn tưởng tôi là đứa si tình ngày xưa trong đầu chỉ có Diệp Hàm Sơn, nhưng tiếc là, tôi không còn là tôi của ngày xưa nữa.
Tôi tiến sát lại gần, nhìn thẳng vào mắt cô ta. "Đúng vậy, tôi chính là nghĩ cô như vậy đấy."
Đã là nữ phụ ác độc, vậy thì cứ ác độc đến cùng thôi.
Tôi xoay xoay cổ tay, một cái tát giáng mạnh lên mặt Giang Bộ Nguyệt.
Tiếng tát giòn tan vang lên đặc biệt rõ ràng trong căn phòng yên tĩnh.
Giang Bộ Nguyệt nhìn tôi với vẻ mặt không thể tin được, trước đây tôi chỉ tổn thương cô ta bằng lời nói, chưa bao giờ thực sự làm gì cô ta.
Tôi nắm lấy cằm nhỏ nhắn của cô ta, mỉm cười nói: "Bộ Nguyệt này, cô nói xem, tôi nên trả thù cô như thế nào đây."
Hình như bây giờ cô ta mới biết sợ hãi, cố gắng né tránh, nhưng cằm bị tôi nắm chặt trong tay, không thể động đậy được chút nào.
Lực tay tôi càng lúc càng mạnh, cô ta đau đến mức chảy nước mắt.
"Tôi, tôi sẽ nói với Hàm Sơn." Cô ta nói một cách cứng đầu.
Haiz, không nhắc thì thôi, nhắc đến là lửa giận của tôi lại bốc lên.
Vì vậy tôi lại cho cô ta thêm một cái tát nữa.
Giang Bộ Nguyệt mặt sưng vù, khóc như mưa, nhưng lại không dám nói thêm gì nữa, chỉ biết khóc thút thít.
"Cậu đang làm gì vậy!" Một giọng nói trong trẻo vang lên từ phía sau tôi.
Là cô giáo cố vấn, hôm nay là ngày cô giáo cố vấn kiểm tra ký túc xá.
Tôi quay đầu nhìn Giang Bộ Nguyệt, thì thấy trong mắt cô ta ánh lên vẻ hả hê, cô ta còn mấp máy môi với tôi.
"Cậu xong đời rồi hả?"
Không, người xong đời đương nhiên không phải là tôi.
Tôi chỉ vào vết bẩn do sữa đậu nành dính trên người, nói với cô giáo cố vấn.
"Cô ơi, cô xem, đây là bộ đồ đặt may riêng em mới lấy về, chiếc váy này là độc nhất vô nhị. Bạn Giang Bộ Nguyệt làm nó thành ra thế này, hơn nữa đây không phải là lần đầu tiên.
"Trước đây em nghĩ đều là bạn học, em nhịn một chút thì cũng qua. Nhưng cái này là dì em đặc biệt may cho em và em họ mỗi người một cái, em mới mặc ngày đầu tiên.
"Vừa rồi em bảo bạn Giang Bộ Nguyệt trả tiền giặt khô, bạn ấy không chịu, em cũng là quá tức giận cô ạ."
Giả vờ đáng thương, ai mà chẳng biết.
Tôi nhỏ hai giọt nước mắt, nhưng giọng nói oang oang hơn ai hết.
Giang Bộ Nguyệt dường như không ngờ sự việc lại diễn biến như vậy, cô ta ngồi dậy khỏi ghế, lắp bắp nói: "Không, không phải như vậy."
Tôi trực tiếp cắt ngang lời cô ta: "Cô ơi nếu cô không tin, có thể xem camera giám sát mà, chỉ trong tuần này bạn ấy đã làm bẩn ba cái váy của em rồi."
Cô giáo cố vấn cau mày: "Hai em, lát nữa đều đến văn phòng của cô."