Nữ Phụ Bá Đạo: Cuộc Sống Tẻ Nhạt, Tôi Bán Mình Cho Tư Bản - P4
Cập nhật lúc: 2024-11-18 19:28:42
Lượt xem: 308
7.
Sau một hồi cố gắng, mặc dù Cố Viễn Sơn không cho tôi quay lại vị trí bảo vệ.
Nhưng anh ta cũng không sắp xếp bất kỳ vị trí nào cho tôi.
Giờ đây, tôi trở thành người tàng hình lang thang trong công ty.
Để chèn ép tôi, anh ta cấm bất kỳ ai nói chuyện với tôi.
Cũng không cho phép tôi động vào tài sản và máy tính của công ty.
Rồi dẫn cả công ty đi du lịch teambuilding.
Anh ta nghĩ rằng làm vậy có thể đánh bại tôi.
Nhưng không ngờ, lại gặp tôi trên xe một lần nữa.
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Tôi ngồi ở ghế lái, đeo kính râm.
Cả người lạnh lùng đến mức khó tin.
Cố Viễn Sơn lại một lần nữa gầm lên giận dữ: "Ai cho cô lên xe!"
Tôi ấn anh ta xuống ghế: "Tôi là tài xế, tôi không đến, tất cả các người đều không đi được."
"Hơn nữa, bây giờ tôi là một tài xế mù."
"Chiếc xe khách này, số người được phép chở là 42, đã có 92 người ngồi rồi."
Cố Viễn Sơn kinh hãi quay đầu lại, mới thấy mọi người chen chúc ngồi lên nhau.
Họ ướt đẫm mồ hôi, nhưng vẫn nhiệt tình mời anh ta đến ngồi cùng.
Cố Viễn Sơn liên tục xua tay, nói với tôi: "Cảm ơn cô, người lái xe."
Cuối cùng, tôi vẫn không thể làm tài xế mù.
Cố Viễn Sơn gọi thêm hai chiếc xe nữa.
Vài giờ sau, chúng tôi xuất hiện ở công viên giải trí của nhà anh ta.
Anh ta say sưa thưởng thức mọi thứ trước mắt, còn tự hào ôm Bạch Thiến Thần: "Em xem, đây đều là ‘giang sơn’ anh đã gây dựng trong những năm qua."
Đôi mắt Bạch Thiến Thần ánh lên vẻ yêu thương: "Ý anh là, ở bên anh, những thứ này đều là của em sao?"
"Không, ý anh là, em phải cố gắng, cũng gây dựng được ‘giang sơn’ như vậy."
Bạch Thiến Thần trợn tròn mắt, đi thẳng đến khu vui chơi, miệng còn lẩm bẩm: "Đến giờ ăn cơm rồi chứ."
Trong canteen, mọi người xếp hàng lấy cơm trật tự.
Chỉ có Cố Viễn Sơn đang ngó nghiêng nhìn xung quanh.
Bạch Thiến Thần có chút tò mò: "Anh đang tìm gì vậy?"
Cố Viễn Sơn không dừng động tác, trả lời dứt khoát: "Anh xem Đại Bích Đẩu có ở đây không."
Còn tôi, đã sớm nhìn thấu ý đồ của anh ta.
Một tay s.ú.n.g b.ắ.n tỉa giỏi, sẽ không bao giờ để mục tiêu biết mình đang ở đâu.
Lúc này, tôi bưng một đĩa sashimi tinh xảo xuất hiện.
Khi Bạch Thiến Thần đưa tay muốn nhận lấy, tôi đã nhanh nhẹn đặt nó trước mặt Cố Viễn Sơn.
Cố Viễn Sơn dường như rất hài lòng với hành động của tôi, gắp một miếng sashimi bỏ vào miệng.
Anh ta từ từ thưởng thức, chậm rãi nhai.
Đang định đưa ra nhận xét của mình.
Thì thấy quản lý canteen chạy đến: "Lưu Hương, món của cậu đâu?"
Tôi đưa cằm về phía Cố Viễn Sơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nu-phu-ba-dao-cuoc-song-te-nhat-toi-ban-minh-cho-tu-ban/p4.html.]
Mặt quản lý tái mét.
Lúc này Cố Viễn Sơn đang nuốt miếng sashimi đó xuống.
Biểu cảm của anh ta cũng không khác gì quản lý.
"Tại sao anh ta gọi cô là Lưu Hương?"
Tôi: "Ở nơi anh không biết, tôi là một bậc thầy về sashimi, khi làm sashimi lòng lợn, tôi luôn thích để lại một ít nguyên liệu, vì vậy họ đều gọi tôi là Lưu Hương!"
Cố Viễn Sơn phát ra tiếng kêu thất thanh.
Còn tôi xoay người rời đi một cách dứt khoát, không mang theo một chút mây bay.
8.
Ngày hôm sau, trước cửa canteen xuất hiện một tấm biển.
Trên đó thình lình viết: "Cấm chó và Tạ Cộng Thu vào."
Tôi và chú chó cỏ Đại Hoàng nhìn nhau, thở dài một tiếng.
"Cố Viễn Sơn, đồ chó chết."
"Gâu gâu gâu."
Thực ra Cố Viễn Sơn cũng được coi là một ông chủ tốt, anh ta không tổ chức teambuilding kiểu dở hơi.
Vì vậy, mọi người trong công viên giải trí đều đi theo nhóm nhỏ, chơi những trò mình thích.
Tôi không vào được bếp, cố gắng suy nghĩ xem mình còn có thể làm công việc gì.
Không có việc làm, tôi như mất phương hướng trong cuộc sống.
Lang thang cùng Đại Hoàng một hồi lâu, cuối cùng tôi cũng dựa vào sức hút cá nhân của mình để tìm được một công việc mới.
Khi Cố Viễn Sơn và Bạch Thiến Thần đến khu vực nhảy bungee, tôi lặng lẽ ẩn nấp bên cạnh.
Cố Viễn Sơn vẫn đang thao thao bất tuyệt: "Bảo bối, chúng ta cùng nhau nhảy bungee nhé, như vậy cũng coi như đã trải qua sinh tử."
Bạch Thiến Thần có chút khó khăn: "Bảo bối, em thấy tình cảm của chúng ta đã rất sâu đậm rồi, anh tự mình đi đi, coi như anh c.h.ế.t vì em."
Cố Viễn Sơn có chút không vui buộc dây vào, ngay lúc anh ta dang rộng hai tay đứng vững, thì nhìn thấy tôi.
Tôi rõ ràng nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt anh ta.
Răng anh ta va vào nhau, phát ra tiếng ken két.
"Sao cô lại ở đây?"
Nhân viên bên cạnh nhiệt tình giải thích: "Vẫn là do tổng giám đốc Cố dạy dỗ tốt, nhân viên của anh đã chủ động yêu cầu đến công viên giải trí để giúp đỡ."
"Ai cho cô ta đến!!!"
Cố Viễn Sơn vẫn đang gào thét, nhưng nhân viên bên cạnh vẫn đang tâng bốc tôi.
"Cô Tạ đối xử với mọi người hòa nhã, sẵn sàng giúp đỡ, không sợ khổ không sợ mệt, đúng là người tốt!"
Tôi đi đến phía sau anh ta, nắm chặt sợi dây.
Nói bên tai anh ta như ma quỷ: "Tổng giám đốc Cố, trước đây khi làm ở công viên giải trí, mỗi lần khách du lịch chơi nhảy bungee, tôi đều thích lén thêm mười mét vào dây, vì vậy họ đều gọi tôi là Du Lạc Vong Tử."
Rồi đá anh ta xuống.
Giọng nói cao vút của anh ta vang vọng trong thung lũng.
"Aaaaa! Arigato! Bakaaaaa!!!"
Tóc anh ta suýt chút nữa chạm vào mặt nước, tôi không khỏi giơ ngón tay cái lên vì trình độ kỹ thuật của mình.
Nhân viên vẫn đang nói: "Sao tổng giám đốc Cố xuống dưới rồi lại không kêu nữa, quả nhiên là tổng giám đốc, đúng là gặp việc lớn không loạn!"
Tôi thò đầu ra nhìn: "Không phải, có thể là c.h.ế.t rồi."