Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nữ phụ à? Tôi đây không rảnh làm - Phần 1

Cập nhật lúc: 2025-01-18 19:14:55
Lượt xem: 346

Phần 1

1.

Vào khoảnh khắc cuối cùng trước khi tôi bất tỉnh, những gì tôi nghe thấy là tiếng cười của bọn côn đồ và tiếng quần áo của tôi bị xé toạc, sau đó là một cú va chạm dữ dội đánh vào tôi, rồi sau đó bóng tối dần xâm chiếm lấy tôi.

Trong tuyệt vọng, tôi nhận ra rằng đây có thể là khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời mình. Khi ý thức của tôi dần tan biến, một ánh sáng trắng xuất hiện trước mặt tôi.

Trong ánh sáng đó, tôi nghe thấy những âm thanh điện tử yếu ớt.

"Nữ phụ đã hoàn thành nhiệm vụ, chúc mừng tác giả. Tiến độ hoàn thành là 60%."

Và một giọng nữ hơi non nớt,

“Ôi, cuối cùng tôi cũng sắp viết xong cuốn tiểu thuyết này rồi!”

Chủ nhân của giọng nói này dừng lại, dường như đang ngáp, rồi tự nói với chính mình.

"Nhưng mà nhìn lại thì, nhân vật Lâm Giai này thật sự rất đáng thương."

"Rõ ràng cô ấy là một nhân vật phụ tỏa sáng như vậy, nhưng để hoàn thành phần thưởng của mình, tôi chỉ có thể để cô ấy có cái kết này."

Nói xong, chủ nhân giọng nói dường như thở dài và nói với giọng không vui:

"Biết làm sao được, độc giả đều thích thấy cảnh người ác bị quả báo mà."

"Tệ nhất là, trước khi c.h.ế.t để Lương Triệt nhớ đến cô ấy. Tôi cũng rất yêu thích nhân vật này, đáng tiếc hiện tại mọi người đều thích xem nữ chính quay lại đáp trả nữ phụ..."

Lâm Giai, là tên tôi.

Nhưng những gì cô ấy nói khiến tôi rùng mình, tình đầu gì, vai nữ phụ gì?

Phải chăng tôi chỉ là một nhân vật trong tiểu thuyết?

Làm thế nào tôi có thể sẵn sàng làm điều này? !

Khi tôi đang tức giận, có một trọng lực cực mạnh kéo tôi đi, kéo tôi đến ngất đi.

Nhưng khi tôi mở mắt ra lần nữa, những gì tôi thấy khiến tôi choáng váng.

Dưới ánh đèn sợi đốt rực rỡ, những học sinh trung học mặc đồng phục ngồi trên bàn ghế ngay ngắn, có người cúi đầu đọc sách, có người thì thầm.

Ngay trước cửa phòng học, trên tấm bảng đen uốn lượn dày đặc chữ viết, nền xanh dưới ánh đèn nhìn có chút chói mắt.

Giáo viên đứng trước bảng đen với vẻ mặt nghiêm túc và đầy nhiệt huyết giải thích cho học sinh những văn bản cổ điển của Trung Quốc có thể xuất hiện trong đề thi tuyển sinh đại học.

Bầu trời bên ngoài đen kịt, một chút ánh trăng và ánh sao chiếu qua cửa sổ vào lớp học, đồng thời, có vài đốm sáng lốm đốm lọt vào lỗ bàn của tôi.

Tôi nhìn xuống vài món đồ quen thuộc trong hộc bàn, một cuốn đề thi đã sờn cũ và một cục tẩy trắng đã cùng tôi đi qua vô số phòng thi.

Ngoài ra còn có một lá thư chuẩn bị gửi đi, trên phong bì có viết chữ “To Lương Triệt” rất đẹp.

Những điều quen thuộc này kéo tôi về quá khứ, khiến tôi choáng váng, rồi khung cảnh vừa lạ vừa quen này khiến tim tôi đập nhanh hơn.

Tôi nhìn vào cơ thể mình và thấy rằng tôi đang mặc một bộ đồng phục học sinh trung học rộng thùng thình, không vừa vặn với vết dầu mỡ trên

người vì giúp bố mẹ chiên bánh xèo.

Ký ức đó hiện lên trong tâm trí tôi từng chút một, và tôi chợt nhận ra rằng đây là thời điểm bắt đầu năm cuối trung học của tôi.

Trong sự bàng hoàng, tôi bắt đầu nhớ lại những khoảnh khắc thời trung học ở kiếp trước của mình. Sẽ là quá cường điệu nếu nói rằng tôi là một kẻ mặt dày.

Vì trong năm cuối cấp ba, tôi đã không ngại khó khăn mà theo đuổi Lương Triệt.

Lương Triệt là tên đầu gấu và cá biệt nổi tiếng ở trường cấp 3 nơi tôi đang theo học. Ngoài việc có ngoại hình như một người nổi tiếng và chiều cao gần 1m70, có thể nói cậu ta không được cái gì nữa cả.

Nhưng cậu ta là trúc mã của tôi.

Chúng tôi lớn lên cùng nhau, và tôi luôn được cậu ta bảo vệ. Cậu ta từng đứng trước mặt che chở cho tôi khi tôi bị bắt nạt, và nở một nụ cười dịu dàng như muốn vỗ về tôi.

"Tôi sẽ bảo vệ cậu."

Nhưng từ khi vào cấp ba, khi có một cô gái tên Hạ Bách Tinh xuất hiện, mọi thứ đã thay đổi.

Cậu ta bắt đầu nhắc đến Hạ Bách Tinh một cách cố ý hoặc vô ý trong các cuộc trò chuyện của mình. Mỗi lần đi ăn, cậu ta đều nói:

"Tiểu Gia, cậu biết không, Hạ Bách Tinh rất thích rau mùi, cậu không thấy kỳ quái sao?"

Dù lời nói đầy sự chỉ trích nhưng đôi mắt cậu ta vẫn sáng ngời.

Không biết từ khi nào cậu ta đã không cùng tôi đi học nữa, mỗi ngày đều âm thầm đi theo sau hộ tống Hạ Bách Tinh.

Hạ Bách Tinh tựa hồ cũng chú ý tới, dường như cô ta cũng rất thích hành động bảo vệ của Lương Triệt đối với mình.

Và tôi bắt đầu “ghen tị”, bởi cuộc đời tôi chưa bao giờ khốn khổ đến thế trước khi Hạ Bách Tinh xuất hiện.

Tuy gia đình chúng tôi không phải là gia đình giàu có nhưng điểm số của tôi luôn nằm trong top cao của trường, việc kinh doanh đồ ăn vặt trước cổng trường của bố mẹ cũng rất phát đạt, Lương Triệt luôn kiên quyết chọn đứng về phía tôi dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa.

Và tất cả những điều này bắt đầu thay đổi vì Hạ Bách Tinh.

Kể từ khi Hạ Bách Tinh chuyển đến trường chúng tôi, tôi bắt đầu cảm thấy buồn ngủ và thậm chí không thể tập trung mỗi khi giáo viên nói về những điểm chính trong lớp.

Bụng tôi đau mỗi khi làm bài thi và tôi không thể hoàn thành hết phiếu trả lời.

Hơn nữa, tôi không còn dậy sớm để nghe tiếng Anh mà thay vào đó hàng ngày đều mang bữa sáng cho Lương Triệt.

Tôi dùng thời gian ở phòng tự học vào buổi tối để làm bài tập giúp cho Lương Triệt, thậm chí còn lén lút dùng điện thoại di động để nhắn tin không ngừng cho cậu ta trong giờ học.

Nhưng dù có cố gắng thế nào cũng không có được sự chân thành của cậu ta, Lương Triệt càng ghét tôi hơn.

Ngay cả khi Hạ Bách Tinh mời tôi ra hành lang rồi đột nhiên tự lùi lại lăn xuống cầu thang, mọi người đều tra hỏi tôi, còn Lương Triệt thì ôm lấy Hạ Bách Tinh đang bất tỉnh, nhìn tôi đầy căm ghét.

"Tiểu Giai, cả đời này tôi đều cho rằng cậu là một cô gái tốt bụng, sao bây giờ lại như thế này?"

Nghĩ đến đây, tôi cau mày xé lá thư trong ngăn kéo thành từng mảnh.

2.

Kí ức chợt kết thúc khi cô giáo Ngữ văn sốt ruột gọi tên tôi.

"Lâm Giai, em có muốn thi đỗ đại học không? Tôi giảng bài mà em còn bị phân tâm nữa à? Tôi sẽ ngẫu nhiên kiểm tra em một câu đơn giản nhất. Lên đây đọc thuộc lòng toàn bộ bài thơ mà tôi mới vừa giảng xong."

Lời nói của giáo viên dường như vang vọng trong lớp học yên tĩnh, thậm chí giữa những tiếng vang này bắt đầu xen lẫn với tiếng thì thầm của các bạn trong lớp.

“Làm sao một người ngủ hàng ngày trong lớp lại có thời gian để ghi nhớ được chứ…”

"Này, tôi nghe người ta nói người đẹp một chút thì học không giỏi, sau này có lẽ chỉ có thể làm được công việc như vậy..."

Nhìn lại, những âm thanh thì thầm này giống như một con d.a.o sắc đ.â.m vào n.g.ự.c tôi ở kiếp trước.

Tuy nhiên, do kiếp trước tôi thi trượt đại học nên sau khi mọi người vào đại học, tôi nhốt mình trong phòng và làm lại tất cả những câu hỏi tôi đã làm hồi năm cuối trung học không biết bao nhiêu lần.

Bởi vì, tôi không cam lòng.

Có vẻ như sau kỳ thi tuyển sinh đại học và rời xa Hạ Bách Tinh và Lương Triệt, cuộc sống của tôi bắt đầu trở lại trạng thái “suôn sẻ”.

Ban đầu, tôi đã tiết kiệm đủ tiền và dự định sẽ bù đắp đầy đủ cho bố mẹ và xin lỗi họ.

Nhưng mọi chuyện đột ngột kết thúc vào ngày tên xã hội đen xâm phạm tôi.

Nghĩ đến đây, những tiếng cười này dường như chẳng là gì cả, đối với tôi, một người đã được tái sinh, sự chế giễu chả là cái đinh gì trong mắt tôi.

"Cô ơi, hôm nay Lâm Giai giúp mẹ buôn bán trước cửa trường đã mệt mỏi lắm rồi. Bằng không để em giúp cậu ấy nhé."

Một giọng nói nhẹ nhàng và tinh tế vang lên từ phía sau tôi, có vẻ như đang tỏ ra lo lắng nhưng thực chất là đang mỉa mai sự thiếu nghiêm túc trong công việc của bố mẹ tôi.

Chính là khoảnh khắc này đây.

Hạ Bách Tinh ở kiếp trước cũng làm y hệt như vậy, bề ngoài cô ta là một thiên thần thuần khiết và xinh đẹp, nhưng bên trong lại lạnh lùng và cay nghiệt.

Mỗi lời cô ta nói giống như một con rắn độc tiềm ẩn sẽ cắn người khác vào lúc họ ít ngờ tới nhất.

Nhiều bạn cùng lớp nghĩ rằng cô ta tốt bụng.

Ngay cả ở kiếp trước, tôi cũng cảm thấy cô ta có lòng quan tâm đến cuộc sống của tôi và quan tâm đến những khó khăn của tôi.

Mãi về sau tôi mới nhận ra rằng thực ra cô ta đang mỉa mai so sánh gia đình tôi với gia đình cô ta.

Bằng cách trấn áp tôi theo cách này, cô ta có thể cướp đi vận may và khả năng của tôi với tư cách là một nữ chính.

"Cậu ấy thật sự rất chu đáo. Thấy gia đình Lâm Gia gặp khó khăn, tôi cũng muốn giúp cậu ấy chia sẻ áp lực."

"Nếu cậu ấy nói như thế với cậu, cậu có thích không?"

Khi tôi nghe một người bạn trong lớp thốt ra câu đó, tôi không thể không đáp trả.

"Mọi người sẵn lòng giúp đỡ cậu, nhưng cậu vẫn mù quáng như vậy à?"

Một người bạn cùng lớp khác đang xem náo nhiệt dường như cho rằng mình là sứ giả của công lý, miễn cưỡng đặt ra câu hỏi.

Nhìn lớp học ồn ào, cô giáo xoa xoa lông mày, đang định mời Hạ Bách Tinh lên bục thì tôi đã ra tay trước.

"Cô ơi, em đã thuộc bài rồi. Sẽ không có vấn đề gì đâu."

Tôi đơn giản không để ý đến yêu cầu của Hạ Bách Tinh, đi thẳng lên bục, cầm phấn lên, nhẹ nhàng hít một hơi.

Khi tôi bắt đầu viết, tôi cảm thấy như thời gian trôi chậm lại.

Tôi có thể cảm nhận được ánh mắt giận dữ của Hạ Bách Tinh xuyên qua lưng tôi, nhưng tôi không hề sợ hãi.

Việc luyện tập sau kỳ thi đại học ở kiếp trước đã làm cho tôi biết rõ bài này, tuy có vài chữ hiếm nhưng tôi chép lại và đọc thầm mỗi bài ít nhất mười lần đối với những bài mà lúc đó tôi chưa nắm vững.

Tôi đã tưởng tượng về nó mỗi ngày trong khi rửa bát. Nếu có thể làm lại, tôi chắc chắn sẽ làm chủ được.

Dòng chữ cuối cùng được viết bằng phấn trên bảng giống như tiếng kèn báo hiệu chiến thắng.

Tiếng cười đùa trong lớp dần nhỏ đi và chuyển dần thành tiếng thì thầm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nu-phu-a-toi-day-khong-ranh-lam/phan-1.html.]

"Ôi chúa ơi, cậu ấy thậm chí còn viết được một số từ hiếm mà mình chưa học nữa. Làm sao có thể?"

"Chúng ta chỉ học lớp thường thôi mà. Tôi luôn nghĩ rằng chỉ những người trong lớp chọn mới học mấy chữ này."

Quả thực, trước khi Hạ Bách Tinh tới, tôi luôn là học sinh giỏi của lớp chọn.

Nhưng bởi vì Hạ Bách Tinh tới và lấy đi tất cả, tôi mới vắt óc thu hút sự chú ý của Lương Triệt.

Để đến gần Lương Triệt hơn, tôi thậm chí còn chủ động đăng ký tham gia lớp thường này. Tuy nhiên, vì quá chú ý đến mối quan hệ giữa Lương Triệt và Hạ Bách Tinh nên điểm số của tôi tụt dốc.

"Cô ơi, em viết xong rồi, em cũng đã sửa lại và bổ sung một số từ hiếm gặp, nếu không có vấn đề gì thì em về chỗ ngồi trước."

Với suy nghĩ này, tôi cũng bỏ đi phần căn bản cuối cùng, vỗ nhẹ lên bàn tay dính đầy bụi phấn của mình, nhìn cô giáo đang đứng một bên với khuôn mặt vô cùng xinh đẹp.

Nhìn vẻ mặt phức tạp của cô, trong lòng không khỏi d.a.o động, xoay người bước xuống bục.

Lớp học yên tĩnh. Mọi người đang so sánh những gì tôi viết trên bảng với những gì viết trong sách.

Họ đều muốn thấy tôi xấu hổ, nhưng họ chưa bao giờ phát hiện ra sự khác biệt giữa hai điều đó.

"Này...Tôi tưởng ít nhất sẽ có một sai sót, nhưng chẳng có gì xảy ra cả. Lâm Giai… đã gian lận à?"

3.

Câu nói đó bỗng khiến cả lớp học im lặng, tuy âm lượng không lớn nhưng cả lớp và cô giáo đều nghe thấy.

Nhìn ánh mắt nghi ngờ của cô giáo, tôi không khỏi tự cười mình. Tôi quả thực là một nữ phụ xấu số.

"Lâm Giai, nếu như cậu gian lận thì cứ thừa nhận đi. Không ai nói gì đâu. Dù sao chúng ta đều là bạn bè, cậu muốn giữ thể diện cũng là điều dễ hiểu."

Tôi không khỏi trợn tròn mắt khi nghe thấy Hạ Bách Tinh nói ra câu đó với một chút khinh miệt.

Bài thơ này rất dài, đồng phục học sinh của chúng tôi là áo sơ mi trắng ngắn tay và quần đùi đen. Trước hết, tôi không thể sao chép nó trên chiếc quần mà không gây chú ý.

Hơn nữa, dù cho có chép vào tay, dù có viết chữ nhỏ nhất nhỏ nhất có thể, tôi cũng phải sao chép ít nhất đến hết hai cánh tay.

Nhưng mà trong mắt họ, logic đơn giản như vậy không còn tồn tại khi nói đến tôi.

Ngay khi tôi đang định nói lại với người bạn cùng lớp không có đầu óc này và Hạ Bách Tinh thì một giọng nói lười biếng vang lên từ phía sau tôi.

"Cậu có ngốc không? Bài thơ này dài như vậy và cậu ấy thậm chí còn viết chú thích cho những chữ hiếm. Cậu ấy có thể sao chép nó trên cánh tay của mình à?"

Phải nói rằng chủ nhân của giọng nói đó, Cố Diên Phàm, là một kẻ lập dị.

Cậu có khuôn mặt thanh tú như một tác phẩm

điêu khắc, đặc biệt là đôi mắt màu hổ phách sâu thẳm và luôn tỏa ra một chút ánh sáng. Một vài sợi tóc đen mịn rơi tự nhiên trên trán khiến làn da của cậu càng trắng hơn.

Điều quan trọng là cậu ấy không chỉ đẹp trai mà còn có điểm số cao đến bất ngờ.

Tôi phải nói rằng, cậu ấy là một thiên tài.

Mặc dù hầu như ngày nào cậu ấy cũng ngủ nhưng điểm số của cậu ấy luôn hoàn hảo trong các kỳ thi hàng tuần và hàng tháng.

Tuy nhiên, đối với một người xuất sắc như vậy, rất ít bạn cùng lớp dám đến gần cậu ấy.

Chẳng có lý do nào khác ngoài việc cậu ta rất “đ.ộ.c miệng”.

Cả về thể chất lẫn tinh thần.

Trước đó, một người bạn học cùng lớp hơn mười năm đã tỏ tình với cậu. Cậu ấy gãi đầu bối rối đáp:

"Bạn cùng lớp, xin lỗi, tôi vẫn chưa biết cậu là ai?"

Người ta nói rằng cô gái quay vào nhà vệ sinh và khóc cả ngày, rồi chuyển sang trường khác vào ngày hôm sau.

Mặc dù việc chuyển trường có thể đã được lên kế hoạch từ trước và cô gái thậm chí có thể đã dũng cảm tỏ tình với Cố Diên Phàm vì sắp chuyển trường, nhưng tin đồn ngày càng lan rộng và không thể kiểm soát được.

Cuối cùng, nó phát triển thành một phiên bản quá đáng, đó là Cố Diên Phàm cố tình ăn tỏi, xịt vào người cô gái khi cô tỏ tình và trực tiếp hút thuốc rồi phả khói vào mặt cô gái cho đến khi cô chuyển sang trường khác.

Nhưng ở kiếp trước, giáo viên luôn để ý đến chúng tôi.

Một người từng là trò cưng trong mắt thầy cô giờ còn chẳng bằng một tên suốt ngày chỉ biết ngủ.

Vì vậy, đã có lúc tôi ghét cậu, và cũng chính vì cậu mà tôi trở thành đối tượng bị chế nhạo.

Tất nhiên, tôi cũng lạ là tại sao cậu ấy không chuyển sang lớp chọn.

"Bởi vì em lười."

Đây là câu trả lời của cậu ấy với giáo viên chủ nhiệm đã đến tìm cậu ấy để thuyết phục cậu thi vào lớp chọn.

Vì Cố Diên Phàm lên tiếng bảo vệ tôi, khiến cho

vẻ mặt của cô giáo dịu đi rất nhiều, trong khi vẻ mặt của Hạ Bách Tinh dần tối sầm.

"Mọi người im lặng đi. Đừng phủ nhận nỗ lực của Lâm Giai chỉ vì biểu hiện không tốt. Giờ mọi người nhìn vào sách giáo khoa. Chúng ta tiếp tục nói về cách phân tích bài thơ cổ điển Trung Quốc này..."

Cô giáo ho hai tiếng rồi đột ngột chuyển sự chú ý về sách giáo khoa. Mặc dù mọi người ai cũng hóng chuyện nhưng đối với học sinh cuối cấp trung học, mỗi giây đều quý giá nên không ai nói gì mà làm theo lời cô.

Nhưng hành vi của Cố Diên Phàm thực sự làm tôi ngạc nhiên, việc một người như cậu ta lên tiếng thay tôi, một kẻ “độc miệng” trong mắt mọi người, thực sự là mới lạ.

Tôi lặng lẽ liếc nhìn Cố Diên Phàm, chỉ để thấy rằng cậu ấy cũng đang nhìn chằm chằm vào tôi và dường như vẫn đang cố nói gì với tôi.

Khi tôi đang thắc mắc cậu ấy đang nói gì thì chuông đột nhiên vang lên và một bóng người chặn tầm nhìn của tôi về Cố Diêm Phàm.

"Lâm Giai, ra ngoài với tôi một lát."

Một giọng nói lạnh lùng vang lên trước mặt tôi, khi tôi nhìn lên, đó chính là khuôn mặt mà tôi đã quá quen thuộc.

Lương Triệt.

4.

Tôi đồng ý với Lương Triệt, chậm rãi đi theo cậu ta đến sân sau của trường học, đồng thời quay lại liếc nhìn Hạ Bách Tinh, người đang ngồi trên ghế nhìn tôi chằm chằm.

Đôi mắt cô ta đầy ghen tị và oán giận, như muốn nuốt chửng tôi.

Tôi nở một nụ cười khiêu khích.

"Tiểu Gia, tôi tưởng cậu là người tốt bụng, tại sao lại muốn làm xấu mặt Bách Tinh trước mặt cả lớp?"

Lương Triệt dường như trút hết mọi tức giận của cậu ta lên tôi. Nghe câu hỏi của cậu ta, tôi không khỏi cười khẩy trong lòng.

"Cậu bị bệnh à? Hạ Bách Tinh nói tôi gian lận, không lẽ tôi phải đứng đó xấu hổ chịu đựng? Hơn nữa, nếu cậu ta thật sự cảm thấy oan ức, chẳng phải cậu ta nên tự mình nói cho tôi biết sao?"

Hạ Bách Tinh không hiểu sao cũng theo tôi ra ngoài, hình như nụ cười vừa rồi của tôi khiến cô ta có cảm giác nguy hiểm.

"A Triệt, đừng tranh cãi với Tiểu Giai vì tôi, cậu ấy không cố ý đâu."

Hạ Bách Tinh nhẹ nhàng thuyết phục Lương Triệt.

Khi Lương Triệt nghe thấy điều này, cậu ta đã kéo Hạ Bách Tinh sang bên trái.

Ôi thật là một cặp nam thần và nữ thần.

"Sao vậy, cậu là thú cưng của cậu ấy à. Khi chủ nhân không vui thì chỉ cần sủa vài tiếng giúp cậu ấy thôi, phải không?"

Lương Triệt không ngờ rằng tôi sẽ trả đũa và choáng váng trong vài giây.

Nhưng có vẻ như cậu ta bị từ “sủa” xúc phạm, hơn nữa bởi vì Hạ Bách Tinh còn ở phía sau nên cậu ta mất mặt, càng tức giận, chỉ vào tôi và hét lên:

"Lâm Giai, cậu đừng có mà quá đáng!"

Tôi định hét lên một tiếng, thì bỗng nhìn thấy một bóng người phía sau Lương Triệt.

"Này, Lương Triệt, giáo viên tiếng Anh muốn cậu đến văn phòng sửa lỗi. Cậu đi nhanh đi, cậu biết tính tình của cô giáo mà."

Ngay khi nắm đ.ấ.m của Lương Triệt gần như chạm vào bụng dưới của tôi, một giọng nam trong trẻo và lười biếng vang lên từ phía sau cậu ta.

Tôi nhìn lại dọc theo vai Lương Triệt, thấy bàn tay của Cố Diên Phàm đang siết chặt trên vai Lương Triệt, ngăn không cho Lương Triệt cử động cánh tay chuẩn bị tấn công tôi.

"Hừ... Cố Diên Phàm, buông ra."

Nhìn thấy Lương Triệt vặn vẹo thân thể, Cố Diên Phàm mỉm cười buông tay đúng lúc, vì mất đi điểm tựa, Lương Triệt đang di chuyển cơ thể suýt chút nữa ngã xuống đất.

"Tốt nhất cậu nên đi nhanh đi, nếu không giáo viên tiếng Anh sẽ trách tôi, trách nhiệm này tôi không chịu."

Nhìn thấy hành động buồn cười của Lương Triệt, Cố Diên Phàm càng trêu chọc, thậm chí còn có chút mỉa mai.

"Hãy nhớ đó."

Lương Triệt nhìn chằm chằm vào Cố Diên Phàm một cách hung dữ, sự tức giận tràn ngập trong mắt cậu ta.

Nếu không có giáo viên tiếng Anh, tôi tin rằng Cố Diên Phàm và Lương Triệt đã đánh nhau.

"Tôi không ngờ rằng cậu ta thực sự sẽ đ.á.n.h tôi."

Sau khi Lương Triệt và Hạ Bách Tinh rời đi, tôi bình tĩnh nói với Cố Diên Phàm.

Thành thật mà nói, tôi thực sự không ngờ rằng Lương Triệt lại thực sự tấn công một cô gái.

Trước những lời nói khó hiểu của tôi, Cố Diên Phàm chỉ mỉm cười rồi dùng tay vuốt lại phần tóc trên đầu.

"Cậu phải cẩn thận với những người không biết cái gọi là giới hạn. Hạ Bách Tinh cũng là loại người như vậy."

Không giống dáng vẻ bất cần thường ngày, đây là lần đầu tiên tôi thấy Cố Diên Phàm đưa ra tuyên bố nghiêm túc như vậy.

Điều làm tôi ngạc nhiên hơn nữa là cậu ấy dường như không hề bị ảnh hưởng bởi khí chất nữ chính của Hạ Bách Tinh, thậm chí còn có chút chán ghét không thể nhận ra đối với cô ta.

"Tại sao cậu lại giúp tôi?"

Thay vì suy nghĩ về thái độ của Cố Diên Phàm, tốt hơn là nên hỏi trực tiếp cậu ấy tại sao cậu ấy lại giúp tôi.

"Cậu đoán xem."

Cậu ấy mỉm cười. Lúc này, ánh nắng dọc hành lang chiếu vào khuôn mặt cậu. Đôi mắt màu hổ phách lóe lên như đang kể cho tôi nghe bí mật của mình.

Thật là một người không thể che giấu bất cứ điều gì khỏi đôi mắt của mình.

Loading...