Nụ Hôn Hồng Nhan - Chương 21
Cập nhật lúc: 2024-05-31 19:43:27
Lượt xem: 1,168
Ngoại truyện 2: Lời tự sự của bạn học Hạ.
1.
Hạ Văn Tự sắp tức chết.
Người phụ nữ Đồng Nhan kia, nhận tiền của mẹ anh, coi anh thành gay, còn hiểu lầm anh vụng trộm với ông anh em cùng khởi nghiệp.
Mấy chuyện này còn chưa xong.
Vậy mà cô còn muốn trốn đi!
Mười triệu, vì mười triệu không đáng nhắc tới kia mà cô định bỏ anh mà đi sao?
Hạ Văn Tự anh còn không đáng bằng mười triệu sao?
Anh trên giường sung sức như vậy, mỗi lần cô đều nói thích, chẳng lẽ đều là giả dối sao?
Anh vô cùng tức giận, chất vấn cô.
Kết quả cô lại không do dự nói rằng tiền quan trọng hơn anh.
Không chút lưỡng lự.
Khoảnh khắc đó, anh tức đến muốn bóp c.h.ế.t cô, đóng sầm cửa bỏ đi, cấm túc cô.
Nhưng mấy ngày sau, anh lại nhịn không được, vẫn mang cơm đến gặp cô.
Kết quả cô vô tâm vô phế, còn có tâm trạng nướng cá, thậm chí còn không buồn khóc lóc van xin anh một lần.
Anh lại hỏi cô, đã từng thích anh chưa.
Đồng Nhan cúi đầu không biết đang nghĩ gì.
Nhưng cô không nói gì cả.
Khoảnh khắc đó, lần đầu tiên Hạ Văn Tự cảm nhận được thế nào gọi là đau đớn thấu xương.
Anh bảo cô cút đi.
Anh thề, cả đời này sẽ không bao giờ muốn gặp lại người đàn bà lừa đảo vô tâm này nữa.
2.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nu-hon-hong-nhan/chuong-21.html.]
Hạ Văn Tự cảm thấy mình đã rất lâu rồi không còn nghĩ về Đồng Nhan nữa, cũng không hỏi thăm chuyện của cô.
Anh châm một điếu thuốc, hỏi trợ lý: "Cô ấy đi được mấy năm rồi?"
Trợ lý nhìn anh đầy thương cảm: "... Hai tuần rồi, Hạ tổng."
Hạ Văn Tự im lặng.
Anh cố ép mình không hỏi, nhưng mỗi lần mở miệng, thì chỉ mới qua vài ngày mà thôi.
Sau này, dù anh không hỏi, trợ lý cũng hiểu ý, chuẩn bị sẵn mọi tin tức mới nhất về Đồng Nhan, đặt trên bàn làm việc của anh.
Thậm chí, cả ảnh do thám tử tư chụp trộm cũng có.
3.
Hạ Văn Tự càng xem càng tức.
Rời xa anh, Đồng Nhan vẫn sống rất tốt.
Cô thông minh lanh lợi, trừ khiếm khuyết nghe hơi kém, còn ngoài ra cô là một nữ doanh nhân xuất chúng.
Cửa hàng cô mở ra đều đắt khách.
Cô vẫn xinh đẹp như ngày nào.
Ngực vẫn căng đầy, eo vẫn thon thả.
Hạ Văn Tự thấy mình giờ như một tên biến thái.
Nhưng nếu không xem tin tức về cô, anh sẽ ngủ không yên, liên tục nghĩ về cô.
Ban đầu, anh nghiến răng nghiến lợi nghĩ về cách cô lừa dối mình, cách cô vô tình bỏ rơi anh.
Anh hận không thể vo tròn cô lại rồi vò nát ra.
Nhưng nghĩ mãi, nghĩ đến cảnh cô nằm trong vòng tay anh nũng nịu, nghĩ đến cảnh cô mặt đỏ ửng gọi anh là bạn học Hà.
Cứ như thể có một bàn tay to lớn thọc vào lồng n.g.ự.c anh, nắm chặt lấy trái tim anh và bóp nghẹn nó.
Anh nhớ cô.
Thật sự... rất nhớ cô.