Nữ Hoàng Trường Lạc - Chương 9: Con có bạc

Cập nhật lúc: 2025-02-05 04:46:11
Lượt xem: 30

Cho đến khi những núi hoang kia biến thành những ruộng bậc thang xanh um tươi tốt, phụ hoàng gửi hết phong thư này đến phong thư khác thúc giục ta hồi cung, ta biết ta đã cần trở về rồi.

Cữu cữu lại nói với ta, người không về kinh nữa, người muốn đi biên cương. 

Người nói, nam tử chí tại bốn phương (11).

Ta biết không nên giữ người, cũng không thể giữ.

Đêm trước tiễn người rời đi, ta đã rót rượu mời: “Cữu cữu, con nhất định sẽ không bỏ quên việc học hành, cũng sẽ không lười biếng việc luyện võ, càng không quên sơ tâm, không để người có tâm lôi cuốn lừa bịp.”

Cữu cữu cười lên thành tiếng, mặt mày vui mừng, khen ngợi.

“Trường Lạc…”

“Con vẫn là một đứa nhỏ đấy.”

Ta lại rót rượu cho cữu cữu: 

“Con biết, nhưng con là công chúa, một công chúa sẽ trở thành nữ đế!”

“Nếu đã lựa chọn con đường này thì không thể tùy ý nhẹ nhàng giống như những cô nương bình thường. Hơn nữa, có rất nhiều cô nương cũng vô cùng nỗ lực, học đủ thứ thi thư, tinh thông mưu lược, lại càng có võ nghệ siêu quần. Tài năng và mưu lược của các nàng ấy thật sự không hề kém cỏi so với nam tử.” 

“Càng khinh thường việc tranh giành châu thoa hay mặc quần áo đẹp hơn so với người khác.”

“Càng mong muốn tìm được và kết giao với những nữ tử có cùng chí hướng, nói những lời nói thẳng thắn.” 

“Cữu cữu, con cũng muốn làm một người thẳng thắn, một nữ đế có khát vọng có trách nhiệm. Nhưng muốn làm một người ưu tú, thì sao có thể lười biếng mà không nỗ lực được đây. Thế thì sao mà tiến bộ được?”

“Nếu mệt mỏi, con sẽ nghỉ ngơi một hai ngày, nghỉ ngơi dưỡng sức xong thì lại bắt đầu nỗ lực.”

Cữu cữu nhìn ta người, trong mắt như có nước. 

Ta nghĩ người nhất định đang nhớ tới mẫu hậu. 

Ta cũng nhớ mẫu hậu, cũng nhớ phụ hoàng.

Ngày cữu cữu rời đi, ta đưa người rời khỏi thành, nhìn người độc thân một người giục ngựa rời đi, bóng dáng vừa kiêu dũng vừa cô tịch (12)

Ta khóc òa một tiếng, ngã và lòng n.g.ự.c của Lăng Dung.

“Lần tạm biệt này, không biết đến khi nào mới có thể gặp lại.”

Đường xa xe ngựa đi chậm, trời nam cùng đất bắc, đi lại quá vội vàng.

Ta khóc một hồi lâu mới nghẹn ngào nói: “Lăng Dung, chúng ta cũng về thôi.”

Từ biệt hơn nửa năm, trở lại kinh thành, cảm giác xa lạ tràn vào.

Thói quen thật là đáng sợ.

“Phụ hoàng”

Ta còn chưa kịp hành lễ, phụ hoàng đã cười phất tay: “Lại đây, để phụ hoàng nhìn kỹ con một chút.”

Phụ hoàng nói ta gầy đi, cũng cao hơn, tinh thần lại càng tốt.

Ta ngồi xổm bên người phụ hoàng, mặt gác lên đầu gối của người, cũng nói đến những khó khăn của người dân Kỳ Liên Sơn, quan viên tham ô, thân hào địa chủ bá đạo.

Lại nói nữ tử ở Kỳ Liên Sơn cũng vô cùng ưu tú, các nàng thật sự không có cơ hội thể hiện. 

Không chỉ có nữ tử ở Kỳ Liên Sơn là thế, mà nữ tử trong toàn thiên hạ cũng thế.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nu-hoang-truong-lac/chuong-9-con-co-bac.html.]

“Phụ hoàng, con đã bái Phạm lão tiên sinh làm thầy, còn phải nhờ người lo lắng, giúp con tổ chức lễ bái sư, tiệc bái sư nữa.”

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
"I will tell you lovely stories"

Phụ hoàng cười to thành tiếng:

“Con ta thật là tinh mắt.”

“Năm đó khi trẫm mới đăng cơ, cũng phái người đi mời ông ấy ra làm việc vì triều đình, ông ấy đều từ chối.”

Ta biết, lúc ấy triều đình bốn bề mưa gió, họa trong giặc ngoài, quyền thần và thế gia lộng quyền.

Bọn họ khinh thường phụ hoàng, áp bức người dân. 

Nghĩ đến không có mấy người tin tưởng phụ hoàng có thể làm một hoàng đế tốt.

Phụ hoàng tự mình mang theo ta đến cổng nhà Phạm gia, đưa lên lễ bái sư phong phú.

Sư phụ rất là ngoài ý muốn, nhưng lại vui vẻ chấp nhận. 

Tiệc bái sư được mở ra ở Phạm phủ, khách khứa ngồi đầy, đặc biệt là sau khi biết được phụ hoàng đích thân tới, lại thêm rất nhiều khách khứa cũng đến.

Sư phụ cùng các sư huynh tươi cười rạng rỡ, sư nương mặt mày hồng hào, mạnh vì gạo bạo vì tiền (13) mà chiêu đãi nữ quyến.

Sau khi tiệc bái sư chấm dứt hồi cung, phụ hoàng hỏi ta có ý kiến gì đối với sư phụ không?

“Không cần biết ông ấy có màng danh lợi hay không, hoặc là chỉ nghĩ lưu danh thiên cổ, thì ông ấy cũng là cha, là ông, là người đứng đầu của một gia tộc, cũng có tấm lòng cha mẹ đối với thiên hạ.”

Không phải vì chính mình thì cũng vì con cháu của mình.

Phụ hoàng vì ta mà lót đường khắp chốn, sư phụ vì con cái của ông ấy, sao lại không như thế?

“Phụ hoàng, đã có tiệc bái sư, tự nhiên cũng có tiệc tạ sư, người nói có phải không?”

Phụ hoàng khen ta suy nghĩ chu toàn.

Ta chỉ là muốn quen biết càng nhiều danh môn khuê tú có tài học, nhìn xem có thể trước tiên mở ra Thi Thư Uyển (15), đầu tư một chút bạc, tu sửa một nhà từ thiện, nuôi dưỡng những đứa trẻ lang thang không có nhà để về.

Dạy bọn họ đọc sách, luyện võ, nữ tử cũng có cơ hội biết chữ, cũng có thể học được một chút bản lĩnh phòng thân, tương lai cho dù là gả chồng, hay là cưới chồng ở rể, đều có thể sống tốt.

Phụ hoàng cưởi hỏi ta: “Con có cần bạc hay không?”

“Con có bạc” 

“Hơn nữa con cũng tính là, mang bán những quần áo không mặc đến, cũng đen bán những đồ trang sức không dùng đến.”

“Ra ngoài một chuyến con mới biết được, nhưng quần áo xiêm y đó cũng có thể bán.”

Những xiêm y của ta, rất nhiều cái còn chưa mặc đến, trước tiên thử xem có thể bán được không.

____

(11) Nam tử chí tại bốn phương: Chí hướng của nam tử là ở khắp nơi, nơi nào cũng là nhà, không nhất định ở nơi nào. 

(Mình vẫn xin nhắc lại: Trong những bài dịch của mình, mình sẽ sử dụng nhiều từ ngữ và thành ngữ Hán Việt chứ không dịch thuần Việt hết, vì đôi khi sẽ không giữ được cái hồn vốn có trong nguyên tác)

Hôm nào rảnh sẽ viết riêng một bài về quan điểm của mình về cách sử dụng ngôn ngữ vậy. :) 

(12) Kiêu dũng = dũng mãnh: Có sức mạnh về thể chất và tinh thần trên mức bình thường. dám đương đầu với nguy hiểm (từ điển tiếng Việt)

(13) Cô tịch: Cô đơn, tịch liêu. Khi cô tịch tả cảnh thì nó là vắng vẻ lặng lẽ, khi tả người thì nó diễn tả sự cô đơn và sự lặng lẽ của người đó nữa. Có thể dịch sang cô đơn, nhưng mình thích dùng cô tịch hơn vì nó hàm xúc hơn.

(14) Trường tụ thiện vũ (Nguyên văn: 长袖善舞): Có điều kiện thuận lợi thì mới hoạt động hiệu quả, tương đương với câu thành ngữ tiếng Việt “Mạnh vì gạo, bạo vì tiền”    

(15) Thi thư uyển: Nơi tụ họp để bàn chuyện văn học, thi thư

Loading...