Nữ Hiệp Này Sẽ Không Tấn Công - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-03-20 11:36:44
Lượt xem: 960
Nhưng kỳ lạ hơn chính là sau khi kiếm bị gãy thành hai nửa, nó đã b.ắ.n ngược lại về phía sư huynh kia.
Trực tiếp cắm vào n.g.ự.c hắn ta.
Máu chảy không ngừng, hắn ta trợn mắt mà bị nâng đến y quán.
Trước khi đi, hắn ta không thể tin nổi mà hỏi ta: “Chiêu thức này của ngươi là gì?”
Ta nhún vai.
Này nào phải chiêu thức gì đâu.
Chỉ là bị đánh thôi.
Nhưng thấy bộ dáng nghiêm túc của hắn ta, ta đành phải thuận miệng bịa chuyện: “Gọi là, b.ắ.n ngược?”
Ngày đó mây rất thưa, sư huynh suýt nữa không qua khỏi. 6
Ở trận thi đấu thứ hai, sư huynh đối diện cẩn thận hơn nhiều.
Y không hiểu b.ắ.n ngược rốt cuộc là cái thứ gì.
Lại tự nhận không đánh được thiếu nữ cứng cáp hợp nhất bốn thứ Hỗn ngưng thổ, Kim Chung Tráo, Thiết Bố Sam, Kim Cang Bất Hoại là ta.
Chỉ có thể đứng nhìn ta từ xa.
Ta cũng chỉ có thể đứng nhìn y từ xa.
Dù sao đến cả kiếm ta cũng không cầm được.
Hai ta cứ vậy mà nhìn đối phương.
Nhìn từ ban ngày đến buổi tối.
Nhìn từ mặt trời mọc đến mặt trời lặn.
Địch không động, ta không động. Ta không động, địch cũng không động.
Tạo nên trận lôi đài dài nhất từ trước đến nay của Côn Lôn sơn.
Bởi vì bình thường làm việc và nghỉ ngơi quy củ quá, cuối cùng sư huynh là người mệt mỏi trước.
Chiến thắng dễ dàng.
7
Bằng khả năng thức khuya xuất sắc, ta đánh bại tất cả đối thủ.
Trở thành đại đệ tử thủ tịch núi Côn Lôn.
Cũng phá vỡ kỷ lục.
Quán quân lôi đài có số lần ra đòn ít nhất từ trước cho đến nay.
Tổng cộng 0 lần ra đòn.
Ta không biết hậu bối nhìn thấy kỷ lục này sẽ ngạc nhiên đến mức nào.
Ta chỉ biết, bây giờ tâm trạng của sư phụ rất phức tạp.
Sống hơn nửa đời, đã từng thấy đại hội nào hòa bình như này đâu.
Người khác đều là ra tay có chừng mực.
Đến lượt ta thì thú vị hơn, ra tay rồi dừng luôn.
Ngài ấy nhìn ta rất lâu, cuối cùng chỉ có thể thở dài, ban cho ta lệnh bài thủ lĩnh.
“Tại sao ta cứ bắt con dự thi làm gì chứ?”
8
Sau đó, ta không học được một chút võ công tấn công nào.
Ngược lại càng ngày càng tiến xa ở võ công phòng thủ, vượt xa người khác.
Đừng nói đến sư huynh đệ cùng lứa.
Ngay cả sư phụ được gọi là tông sư cũng không làm gì được ta.
Có lúc ta quậy phá, ngài ấy muốn dạy dỗ ta một trận coi như khiển trách.
Nhưng chỉ có thể có lòng mà không có sức.
Hoàn toàn đánh không nổi.
Đánh ta chẳng khác gì đánh nền đất cả.
9
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nu-hiep-nay-se-khong-tan-cong/chuong-2.html.]
Chớp mắt đã tới tuổi 18, là độ tuổi mà đệ tử Côn Lôn xuống núi rèn luyện.
Cần phải bước vào giới võ lâm, tự mình trải nghiệm sự hỗn loạn của giang hồ và sự phức tạp của nhân thế.
Ra vào cõi trần vẫn luôn là con đường mà các đệ tử môn phái lớn nhất định phải đi để mài giũa tâm tính.
Ngày ta xuống núi, sư phụ tự mình đưa ta tới ngoài cổng núi.
Ngoài miệng thì dông dài lải nhải.
“Sau khi xuống núi, đừng quên thân phận đệ tử Côn Lôn của mình, yêu cầu quan trọng nhất đó chính là trừ ác khuyến thiện.”
Đang trong thời kỳ phản nghịch nên ta mất kiên nhẫn mà xua tay: “Biết rồi biết rồi.”
“Vậy con nhắc lại một lần nữa, phải làm gì nào?”
Ta: “Phải ăn cơm đầy đủ.”
Sư phụ: “Hử?”
Ngày đó Côn Lôn có mưa nhỏ, ta vội vàng xuống núi.
Chỉ để lại một mình sư phụ tâm tư ngổn ngang trong cơn mưa.
10
Đệ tử Côn Lôn xuống núi, thông thường đều sẽ trải qua quá trình khổ trước sướng sau.
Bởi vì môn phái sẽ chỉ phát cho nửa lượng bạc làm phí đi đường cho nên việc ưu tiên hàng đầu chính là kiếm sống.
Chỉ khi no bụng thì mới có thể đứng vững gót chân ở chốn giang hồ.
cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️🔥❤️🔥❤️🔥
Sau đó làm to làm lớn, tạo ra vinh quang.
Cho đến khi nổi tiếng.
Căn cứ vào kinh nghiệm tổng kết được từ các sư huynh sư tỷ năm vừa rồi, đệ tử tập võ có thể lựa chọn một số nghề nghiệp phù hợp.
Người hộ tống, bôn ba mệt nhọc nhưng ăn phần trăm tương đối khả quan.
Đi hai chuyến trời nam đất bắc là có ngay bộ căn nhà ở Trường An.
Sai dịch, tuy bạc tới tay ít nhưng hơn ở chỗ có biên chế, không gian thăng tiến tốt, có thể nói là vũ khí lớn trong thị trường xem mắt.
Không ít sư huynh chỉ đi xuống một mình lẻ loi, lúc về lại là một nhà mười hai người.
Sau đó chính là sơn tặc, rủi ro cao nhưng tiền lời cực nhiều, quan trọng là giỏi đánh nhau…
Hả? Đây là đề nghị của vị sư huynh nào thế?
11
Đương nhiên cũng có vài sư huynh sư tỷ kiêu ngạo không muốn ăn nhờ ở đậu, lựa chọn trở thành hiệp khách.
Chuyên môn ngồi đợi lệnh truy nã của triều đình, vào nam ra bắc, đi bắt những kẻ cắp chạy trốn đó.
Con đường này có hai kết quả.
Vận may tốt, thanh danh vang dội, trở thành đại hiệp trong thế hệ.
Vận may kém, bụng kêu ầm ĩ, trở thành một kẻ ăn mày.
Có thể đạt được thành tựu hay không cực kỳ khó đoán.
Khó nói chủ yếu là bởi vì khó để nói.
Tuy bây giờ đã trở thành đại đệ tử thủ tịch của núi Côn Lôn nhưng ta cũng không ra vẻ đệ tử phái lớn, công việc gì cũng đều sẵn lòng làm.
Lúc trước bởi vì ăn nhiều nên cũng rửa bát giúp phụ bếp nhà ăn không ít lần.
Cho nên ta trực tiếp chui vào thị trấn dưới chân núi, muốn chọn một công việc thích hợp với ta nhất.
Nhưng không ngờ, mới vừa bước vào cửa thành, ta đã bị một tấm biển thu hút ánh mắt hoàn toàn.
Không nhúc nhích nửa bước.
“Cuộc thi Dạ Dày Vương tranh tài”.
12
Quá tuyệt, công việc này rất hợp miệng ta!
Đùa hả, làm gì ai có thể so được với thể chất Hỗn Ngưng Thổ này được chứ.
Chỉ thấy người bên dưới khán đài đông như biển, người trên khán đài thì béo như núi.
Khán giả điên cuồng huýt sáo, người chủ trì hùng hồn đọc quy tắc thi đấu.
Sắp bắt đầu rồi.
Ta vội vàng chui vào đám người, nhanh chóng lao lên phía trước, chen lên khán đài nhanh như chớp.