Nữ hầu lắc mình thành phú mỹ - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-04-20 19:41:31
Lượt xem: 282
11.
“Người khác thì cũng thôi đi! Bảo Nhân đuổi đi, ta cũng không hề nói, chỉ con là người mà mẫu thân con lúc đó muốn c.h.ế.t muốn sống để sinh ra, sinh ba người con trai liên tiếp, chờ sinh ra con, mẫu thân con đối đãi với con như châu như bảo, mọi thứ tốt nhất trong nhà đều đem cho con, ba vị huynh trưởng của con qua mười hai liền đưa đi Sơn Tây để đọc sách, bởi vì là con trai, không thể nuông chiều, mỗi năm ngoại trừ quà nhập học, ta và mẫu thân con một năm chỉ cho chúng năm lượng bạc, chúng mỗi lần về nhà, có lần nào không mang quà về cho người trong nhà? Đó đều là do chúng tích cóp nhờ ăn mặc cần kiệm.”
“Chỉ con, nói muốn học đàn, cây đàn mấy trăm lượng, nhìn trúng liền muốn mua, ta và mẫu thân con từng nói qua gì chưa? Lão sư dạy con đánh đàn một năm tốn bao nhiêu bạc? Con mỗi quý đều muốn may đồ mới làm trang sức mới, người khác đều nói con tri thư đạt lễ, nhưng lại không biết con ngang ngược kiêu ngạo phóng túng, chờ đến khi ta và mẫu thân con phát hiện là đã không còn kịp rồi. Năm đó ta với mẫu thân con xem bao nhiêu nhà mới quyết định trung thư lang Nội Các cho con, nhà người ta có thể đồng ý mối hôn sự này cũng là bởi vì đệ đệ của cậu ấy cùng trường với Nhị Lang, cảm thấy ba vị huynh trưởng của con nhân phẩm đoan chính, chứ không phải bởi vì con thật sự tài hoa hơn người, con vậy mà lại đòi c.h.ế.t đòi sống không đồng ý bởi vì người ta trông xấu xí, cuối cùng thế mà lại tư đính cả đời với Tô Gia Sinh kia.”
“Cha cậu ta cùng khoa với ta, là một quan từ thất phẩm, ngày nào cũng lưu luyến hoa lâu, chỉ tính di nương trong nhà đã có bảy tám người, Tô Gia Sinh ngoại trừ một khuôn mặt thì còn có cái gì? Cùng tuổi với Đại Lang, mấy năm chỉ thi một cái tú tài, bá mẫu kia của con là một người khốn nạn có tiếng, lúc đó khi con gả đi ta đã nói với con chưa? Con đã gả đi rồi, mẫu thân con lúc đó gần như bán tất cả trong nhà đi để bổ khuyết của hồi môn cho con, giờ con có khổ tới đâu cũng phải tự mình sống.”
Khi trong nhà gặp nạn, ngoại trừ Quỳnh Nương thì một người cũng không để lại mà bắt đi hết, trưởng huynh con lúc đó cũng không nhốt ở cùng một chỗ với chúng ta, mẫu thân con cho rằng hắn đã chết, đã khóc đến muốn mù cả mắt, sau lại biết được tin tức trưởng huynh con còn sống, mới tốt lên chút, ta và mẫu thân con còn lo lắng một Quỳnh Nương mới bảy tuổi, sợ sớm cũng bị người ta đem bán, Nhị huynh Tam huynh của con ngày nào cũng bị đánh, mỗi ngày hai bữa cơm, màn thầu bị thiu con đã từng ăn qua chưa? Con đã từng uống canh ở nơi chiếu thấy bóng người chưa? Chúng ta ai chẳng biết Ôn gia bị kết tội, con sống gian nan ở Tô gia? Ai cũng không oán con.”
“Không phải con hỏi nàng ấy là ai sao? Nàng ấy là người đã cứu tính mạng của cả nhà Ôn gia ta, sau một năm nàng ấy mang theo Quỳnh Nương đến thăm chúng ta, khi đó nàng ấy cũng chỉ là một nha đầu choai choai, sợ có người muốn bắt Quỳnh Nương, liền đổi cho nàng cái tên Bảo Châu, bản thân cao gầy như cây trúc, nhưng lại nuôi Bảo Châu đến trắng trẻo mập mạp như bánh bột ngô, còn may cho mỗi người chúng ta một cái áo khoác, mang theo rượu còn mang theo thức ăn, đút tiền cho lao đầu, để hắn mời lang trung về xem bệnh cho mẫu thân con, nếu không năm đó mẫu thân con đã sớm c.h.ế.t vì bệnh rồi.”
“Mấy năm trời mưa gió, ăn mặc dùng cũng chưa từng thiếu, thậm chí còn nhớ cả bao đầu gối, trưởng huynh của con đã cứu mạng của chúng ta, nàng ấy lo cho chúng ta áo cơm đầy đủ. Suốt sáu năm, đến cả một lần đến thăm con cũng chưa từng, đã lúc trước chưa từng đến, bây giờ càng không nên đến, con đến đây vì Tô Gia, hôm nay ta sẽ thay đồng ý thay Đại Lang, bất luận là a công của con hay là vị hôn phu của con, Đại Lang chỉ tiến cử một người, xem là a công của con muốn thăng quan hay là vị hôn phu của con muốn làm quan, chờ nghĩ kĩ rồi thì hãy gửi tin tức tới, về sau con với Ôn Gia sẽ không còn quan hệ nữa.”
“Trần Bảo Ngân nàng ấy ngày sau nếu không làm được gia chủ của Ôn Gia ta, thì sẽ là cô lớn duy nhất của Ôn Gia ta, cho dù đến khi nào, nàng ấy cũng làm chủ Ôn gia được. Ngày mai trời vừa sáng thì con đi đi! Hôm nay duyên phận của con với Ôn Gia đã hết, Ôn Gia cũng không nợ con, ngày sau con sống là tốt là xấu, đều dựa vào con.”
Trong phòng ngoại trừ tiếng hít thở, một cây kim rớt trên đất cũng có thể nghe được rõ ràng, yên lặng đến mức có chút rợn người.
Ngọc Nương phác gục trên giường, khóc đến tê tâm liệt phổi.
“Mẫu thân, người nghe phụ thân đã nói cái gì vậy? Thế mà lại không cần con gái thân sinh, mẫu thân, người nói gì đi!”
“Ý của phụ thân con là chính là của ta đó, đi đi! Ta mệt rồi, muốn ngủ.”
A thẩm thoạt nhìn quả thật trông mệt mỏi, sức lực của Ngọc Nương làm gì lớn bằng ta? Ta xuống giường và đỡ dì ấy đưa về nhà ở, nàng ta gân cổ lên khóc đến kinh thiên động địa, con trai ngủ ở trên giường khóc cũng mặc kệ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nu-hau-lac-minh-thanh-phu-my/chuong-11.html.]
Hôm nay ta nhịn rồi lại nhịn với nàng ta, thật sự là nhịn không nổi nữa, trở tay tát cho nàng ta một cái, cuối cùng cũng im lặng rồi.
“Nói nhỏ cho tỷ biết, tỷ nếu còn muốn ăn vạ Ôn Gia, chuyện mà a thúc đồng ý ta cũng có thể không tính, tỷ có tin hay không?”
Nàng ta như là bị đánh mông, ta nói những lời như thế ở bên tai nàng ta, nàng ta tựa hồ như bỗng nhiên lại.
Anan
Mắt đỏ ngầu lên muốn đánh ta, ta bắt lấy tay nàng ta.
“Con người ta không chỉ có tính tình không tốt, còn thích đối nghịch với người khác, hay là ta liền tìm một người đem vị hôn phu kia của tỷ đi làm thịt? Đến lúc đó thì tỷ muốn thủ tiết ở Tô Gia hay là về nhà mẹ đẻ? Nhưng tỷ khi đó đã sớm không còn nhà mẹ đẻ rồi, nghĩ đến bá mẫu đó của tỷ, nếu như đến lúc đó bà ấy biết là tỷ hại c.h.ế.t con trai của bà ấy, thì bà ấy có xé tỷ ra hay không? Nếu ta là tỷ, thì sẽ dừng tay đúng lúc. Trưởng huynh của tỷ có thể đi đến bây giờ người nhà Ôn có thể sống sót, tỷ không biết huynh ấy đã vứt bỏ những gì, tỷ vừa chưa từng đau lòng vì huynh ấy, thì có tư cách gì duỗi tay ra hái trái mà huynh ấy dùng m.á.u thịt để trồng?” Ta vươn tay đẩy, nàng ta liền ngã ra trên đất.
Sáng sớm ngày thứ hai Ngọc Nương đã rời đi rồi, ta thức dậy muộn, đến cả mặt cũng chưa từng thấy.
Nghỉ ngơi mười mấy ngày, hai vị lão nhân gia đều dần dần tốt lên rồi, trong nhà chưa từng có một người nào tới, Ôn Túc phái người đến đón bọn họ, mười năm không gặp con trai, sao có thể không nhớ.
Không có gì để thu dọn, ngồi xe ngựa liền có thể đi.
“Lời của muội nói tỷ đều nhớ kỹ rồi chứ? Đến kinh thành rồi thì không thể như ở đây, nhất định phải nghe lời mẫu thân nói, đưa a tỷ về quê thành hôn, đến Biện Kinh rồi thì sẽ tới kinh thành đón tỷ, tỷ sẽ ở tại nhà a tỷ, muốn ở đến khi nào thì ở đến khi ấy, a tỷ nuôi tỷ.”
Đây là ta nói để dỗ Bảo Châu, nàng ấy khóc lóc không chịu lên xe ngựa, ta liền cười dỗ nàng ấy, ta cũng không biết là khi nào mới gặp lại nàng ấy, có lẽ một ngày kia ta thật sự gả cho Cẩu Đản, là khi cuối cùng cũng có thể buông hắn xuống nhỉ!
Xe ngựa chở người Ôn Gia đi xa, tựa như mang sức lực ta sở hữu đi vậy.
Ta nằm suốt hai ngày, thu dọn hành lý ăn một bữa cơm, để cửa hàng lại cho Hà nương tử.