Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nữ Chính Mệt Rồi, Cốt Truyện Muốn Sao Thì Tùy - Chương 6

Cập nhật lúc: 2025-01-07 10:15:07
Lượt xem: 201

Hắn cầu xin tôi đừng chết, khóc lóc nói rằng hắn sai rồi.

Tôi chỉ còn chút hơi tàn, khẽ xoa đầu hắn, dặn hắn hãy sống cho tốt.

Hắn lại nói, nếu tôi c.h.ế.t ngay lúc đó, hắn sẽ nhảy xuống theo tôi.

Tôi rất muốn xem hắn có thật sự nhảy hay không. Đáng tiếc, tôi c.h.ế.t quá nhanh.

Chỉ cần một cái liếc mắt, tôi đã nhận ra Lê Án cũng mang ký ức như tôi.

Hắn ngơ ngác nhìn tôi, ánh mắt phức tạp, như thể đã đi qua ngàn núi vạn sông, cuối cùng lại trở về với sự cố chấp và điên cuồng.

Trước kia, mỗi sáng tôi đều mang bữa sáng cho hắn.

Nhưng hôm nay, tôi không làm thế nữa. Tôi thậm chí đã quên sạch hắn.

Cái gọi là "cứu rỗi" chẳng qua là đạp mình xuống bùn, sau đó dùng hết sức lực nâng kẻ khác lên.

Buồn cười, nhàm chán, ghê tởm.

Nếu không phải vì cái gọi là "Thiên Đạo"...

【Hệ thống đã kiểm tra, chỉ là một lỗi nhỏ không ảnh hưởng đến cốt truyện.】

【Lần này họ mang theo ký ức, chắc chắn cốt truyện sẽ hoàn thành.】

Không biết có phải để lừa tôi tiếp tục làm việc không, nhưng giọng nói của "Thiên Đạo" lại dịu dàng, như đang cố dẫn dắt tôi.

【Qua lần này, ngươi sẽ hoàn toàn được tự do…】

"Ồ." tôi bình thản đáp: "Nhưng tôi không làm."

Tôi quay sang nhìn bạn cùng bàn – vẫn đang ngây ngốc nhìn tôi. Khi hắn vừa mở miệng định gọi "Kiểu Kiểu." tôi đã ngắt lời:

"Tránh xa tôi ra."

Đồ bẩn thỉu như hắn, tốt nhất tránh xa tôi một chút.

Lê Án sững người, không thể tin nổi lời tôi vừa nói.

"Thiên Đạo" cũng nổi giận: 【Ngươi có ý gì!】

Tôi phớt lờ cả Thiên Đạo lẫn Lê Án.

【Ta biết ngươi bị ủy khuất…】 "Thiên Đạo" im lặng hồi lâu mới lên tiếng: 【Nhưng ngươi không muốn trở về nhà sao?】

Tôi cúi mắt, không trả lời.

【Ngươi nghĩ kỹ lại đi, hiện tại cốt truyện đã gần hoàn thành rồi.】

...

Tôi đi xin đổi chỗ ngồi. Trong lúc đó, Hạ Dực tìm đến tôi.

Cậu ta thấp hơn tôi một lớp, đứng ở cửa phòng học với ánh mắt mong chờ. Nhưng khi nhìn thấy Lê Án, biểu cảm của cậu ta lập tức thay đổi.

Lê Án thì ngồi đó, sắc mặt lạnh lùng, đôi mắt tràn đầy cảm xúc phức tạp. Đến lúc tan học, hắn rốt cuộc cũng không nhịn được mà đến trước mặt tôi, đưa ra một hộp sữa bò.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nu-chinh-met-roi-cot-truyen-muon-sao-thi-tuy/chuong-6.html.]

Tôi không cảm xúc nhìn hắn.

Khác với những cậu thiếu gia như Hạ Dực hay Đoạn Cẩn Hành, Lê Án là một kẻ thật sự bệnh hoạn.

Hắn xuất thân nghèo khổ, từng chịu sự khinh miệt của người khác, nên từ nhỏ đã tự ti và nhạy cảm. Dù tôi có cảm hóa hắn, nhưng khi biết mình được quay lại thời gian, phản ứng đầu tiên của hắn tuyệt đối không phải hối hận hay khóc lóc, mà là tìm mọi cách ép tôi tiếp tục đi theo cốt truyện cũ.

Trong mắt hắn, dường như chỉ có “Hạ Kiểu Kiểu” – người mang đầy vết thương nhưng vẫn luôn ấm áp – mới là người hắn yêu.

Cái tư tưởng kỳ lạ ấy không chỉ có mình hắn, nhưng hắn chẳng mảy may nhận ra đó chính là biểu hiện rõ ràng của bệnh lý.

“Cậu thích uống mà.” Hắn nói nhàn nhạt. Dưới ánh nắng, nét mặt thanh tú của thiếu niên ánh lên một tầng sáng vàng rực, đẹp đến mức khiến người ta khó rời mắt. “Vị dâu tây.”

Những nam sinh như hắn, thành tích xuất sắc, gương mặt điển trai, quả thật rất dễ khiến trái tim thiếu nữ rung động.

Nhưng tôi đã trải qua bảy lần luân hồi ở thế giới này, mỗi lần đều c.h.ế.t ở năm tôi 27 tuổi. Còn lần này, tôi mới chỉ 17.

Dẫu cho mọi thứ trước năm 17 tuổi đều xa lạ, tôi vẫn mang theo ký ức của từng lần trước. Gộp lại, tôi đã sống qua hơn hai trăm năm tuổi.

Xanh Xao

Vì vậy, khi nhìn hộp sữa hắn đưa, tôi chỉ lặng lẽ, không chút gợn sóng. Cho đến khi Hạ Dực xông vào, giáng thẳng một cú đ.ấ.m vào mũi Lê Án.

Bảy lần c.h.ế.t đi sống lại, không rõ liệu bọn họ có mang ký ức như tôi. Nhưng tôi biết rõ, những lần tôi chết, luôn là vì bọn họ.

Hạ Dực như một con ch.ó điên, mắt đỏ ngầu, lao vào Lê Án để tranh thắng thua.

Các bạn học xung quanh xôn xao, một vài người định can ngăn.

Sắc mặt Lê Án trầm xuống. Có lẽ ban đầu hắn định nhẫn nhịn – vì hắn yếu thế, vô quyền, nên đóng vai một học sinh bị bắt nạt đáng thương sẽ lợi hơn.

Nhưng khi ánh mắt tôi lướt qua hắn, một thứ cảm xúc trong mắt tôi dường như kích thích hắn. Hắn cũng phát điên, lao vào đánh nhau với Hạ Dực.

Khi cả hai bị tách ra, thở hổn hển, tôi cúi xuống nhặt hộp sữa bò rơi trên đất, đặt nó vào tay Lê Án.

“Đồ của cậu, tôi không dám uống,” tôi nhìn hắn nói, giọng dứt khoát: “Lê Án.”

Vừa dứt lời, sắc mặt cả hai đều thay đổi.

Họ nhìn tôi trân trân, như thể bị ai đó lột trần giữa chốn đông người.

“Chị…” Hạ Dực dường như bừng tỉnh, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt nhìn tôi đầy hoảng loạn. “Chị cũng…”

Khi giáo viên chủ nhiệm tới, Hạ Dực chỉ ngồi ngây ngốc trên đất, không còn ý định đổ lỗi cho Lê Án, cũng chẳng biện minh cho mình.

Ánh mắt Lê Án nặng nề dừng trên người tôi, chứa đựng đau khổ xen lẫn hoài niệm.

Cả hai đều bị thương nặng. Chủ nhiệm lớp luống cuống gọi phụ huynh của họ đến.

Lê Án không có người thân, cuối cùng chỉ có mẹ của Hạ Dực xuất hiện.

Họ bị đưa đến phòng y tế để băng bó. Lớp học trở nên náo loạn, mọi thứ rối tung như một bãi chiến trường. Tôi không muốn ở lại, nên đứng lên và đi lên sân thượng.

Đứng bên lan can sân thượng, tôi gửi tin nhắn cho Hạ Minh Nguyệt.

“Đi khám tổng quát đi.”

Hạ Minh Nguyệt sau này sẽ suy thận. Kỳ lạ thay, thận của tôi lại hoàn toàn phù hợp với cô ấy.

Cô ấy không biết người hiến thận cho mình là tôi, bởi vì để lấy quả thận đó, gia đình Hạ cùng Đoạn Cẩn Hành đã tuyên bố, muốn Hạ Minh Nguyệt có được sự sống trong sạch, tôi buộc phải ký vào bản cam kết “tự nguyện hiến tặng.”

Loading...