Nữ chính mang ADN tới, khẳng định mình là thiên kim thật - Chương 7
Cập nhật lúc: 2025-01-14 09:51:40
Lượt xem: 158
Bất ngờ, điện thoại của Biển Lâm reo lên. Hắn bật loa ngoài, đặt điện thoại ngay trước mặt chúng tôi.
“Tần lão gia, ông đã suy nghĩ kỹ chưa? Hai cô cháu gái, ông chỉ được chọn một thôi.”
Đầu dây bên kia chưa kịp trả lời thì bên cạnh tôi, Tống Duyệt đã khóc lóc cầu cứu: “Ông nội, cứu con! Con sợ lắm!”
“Kiêu Dương đâu?” Giọng ông nội mang theo sự giận dữ không thể kìm nén.
“Ông nội.” Tôi khẽ đáp, liếc nhìn Biển Lâm rồi mở miệng.
“Biển Lâm, cả hai cháu gái của tôi, tôi đều muốn. Đừng làm tổn thương họ. Anh cần gì, tôi có thể đáp ứng.” Ông nội tôi thở phào nhẹ nhõm, dường như sẵn sàng thỏa hiệp.
“Tần lão gia, tham lam quá cũng không tốt. Chọn một người đi. Người còn lại, tôi sẽ giúp ông ‘xử lý’.” Biển Lâm cười lạnh, không hề d.a.o động.
“Biển Lâm! Nhà họ Tần chưa bao giờ làm gì có lỗi với anh!” Ông nội phẫn nộ quát lên.
“Nhà họ Tần thiếu tôi hai mạng người! Nếu không chọn, tôi sẽ lấy cả hai mạng để bù lại!” Hắn cúp máy, không thèm nhìn vào điện thoại nữa.
Hắn quay lại, ánh mắt đầy hận thù hướng về phía tôi và Tống Duyệt.
“Trước khi chết, còn gì muốn nói không?”
“Đừng g.i.ế.c tôi! Đừng g.i.ế.c tôi!” Lưỡi d.a.o lạnh lẽo kề sát mặt Tống Duyệt, cắt qua da cô ta, m.á.u tươi chảy xuống. Sợ hãi bao trùm, cô ta co rúm lại, kế hoạch gì đó sớm đã bị ném ra sau đầu.
“Còn cô thì sao, Tần tiểu thư?” Biển Lâm nhếch mép, ánh đao chĩa thẳng vào tôi.
“Muốn làm người tốt.” Tôi nhún vai, nói một câu như đùa.
Trước khi hắn kịp cười nhạo, cánh cửa đột ngột bị phá tung. Một nhóm người xông vào, nhanh chóng khống chế hắn, ấn chặt xuống đất.
“Đồ hèn! Đáng khinh!” Biển Lâm gầm lên, bị đè chặt đến mức không thể nhúc nhích. Ánh mắt hắn vẫn đầy thù hận, như thể muốn xé xác tôi ra.
---
“Kiêu Dương! Em không sao chứ?” Tần Triệt lao đến, cởi dây trói trên người tôi, vội vàng kiểm tra khắp người tôi.
“Tôi không sao, đi xem Tống Duyệt đi, cô ta có vẻ không ổn.” Tôi nhìn sang Tống Duyệt, lúc này đã rơi vào trạng thái hoảng loạn, không ngừng la hét mỗi khi có ai đó đến gần.
Biển Lâm đã bị bắt. Hóa ra, hắn luôn ôm hận nhà họ Tần vì bị sa thải, không thể trả nợ cờ bạc. Vợ và con gái hắn c.h.ế.t trong tay chủ nợ, nhưng hắn không tự trách mình mà lại đổ lỗi lên nhà họ Tần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nu-chinh-mang-adn-toi-khang-dinh-minh-la-thien-kim-that/chuong-7.html.]
Khi Tống Duyệt tìm đến, muốn hợp tác với hắn để làm một “thương vụ”, hắn đã đồng ý. Nghe nói về bí mật thật – giả của thiên kim nhà họ Tần, hắn lập tức nảy sinh ý định báo thù.
Nhưng mọi chuyện đã thất bại nhanh chóng.
Lúc thú nhận tội lỗi, hắn cũng không quên kéo Tống Duyệt xuống nước.
Hóa ra, Tống Duyệt mới là chủ mưu vụ bắt cóc này.
Chỉ vừa xuất viện không lâu, Tống Duyệt đã bị bắt giữ. Với chứng cứ rõ ràng từ Biển Lâm, cô ta muốn biện minh cũng không thể biện minh cho hành vi phạm tội của mình.
---
Vào một buổi chiều rất đỗi bình thường, tôi bất ngờ rơi vào trạng thái hôn mê.
Trong giấc mơ, tôi thấy những câu hỏi từng khiến mình bối rối dần được giải đáp.
Trong mơ, thân phận của tôi bị phơi bày. Nhưng lần này, ông nội không đưa tôi rời khỏi nhà họ Tống ngay lập tức.
Tống Duyệt cũng mang kết quả xét nghiệm ADN tìm đến. Nhưng khác với trước đây, ông nội đối với cô ta lại rất nhiệt tình.
Ông vô cùng xót xa cho đứa cháu mang dòng m.á.u nhà họ Tần nhưng lại phải lưu lạc bên ngoài, thậm chí vì Tống Duyệt mà một lần nữa phớt lờ tôi.
Xanh Xao
Tôi từng nghĩ rằng tình cảm của những gia đình hào môn luôn lạnh nhạt và đặt lợi ích lên trên hết. Nhưng ở Tống Duyệt, điều đó dường như không đúng.
Mặc dù vị trí người thừa kế của tôi không thay đổi, nhưng Tống Duyệt đã nhận được sự thiên vị của ông nội.
Vì người đứng đầu nhà họ Tần coi trọng cô ta, tôi dần trở thành kẻ mờ nhạt bên lề.
Thời gian trôi qua, ngày càng nhiều người thích Tống Duyệt. Tại tiệc mừng thọ, gia đình long trọng tuyên bố thân phận của cô ta.
Ngoại trừ Tần Triệt, dường như không còn ai nhớ đến tôi.
Sau đó, ông nội còn có ý định để cô ta kế thừa nhà họ Tần, còn tôi chỉ là người hỗ trợ. Tất cả những gì thuộc về quá khứ của tôi đều bị phủ nhận, bởi nhà họ Tần đã có một người thừa kế mới.
Tôi không muốn chấp nhận, nhưng trước ánh mắt kỳ vọng của ông nội, tôi vẫn thỏa hiệp.
Tôi trở thành trợ thủ cho Tống Duyệt, thành công là của cô ta, còn sai lầm thì tôi phải gánh chịu.
Mọi người ca ngợi Tống Duyệt là thiên tài, chỉ trong thời gian ngắn đã xử lý tốt những việc lớn mà tôi – người được đào tạo từ nhỏ, cũng phải vất vả mới làm được.