NÓNG HỔI - 4
Cập nhật lúc: 2024-11-10 18:51:43
Lượt xem: 2,163
05
Giọng tôi gấp gáp và tức giận, nhìn gương mặt đỏ ửng của tôi, anh bật cười, môi đỏ răng trắng, trong đêm lại càng nổi bật.
"Anh… anh định làm một cây trâm bằng gỗ đào cho em."
"Anh đã năn nỉ thầy mộc trong xưởng mãi, ông ấy mới đồng ý dạy. Ông ấy bảo muốn làm được việc thì phải có công cụ sắc bén, nên bảo anh mài d.a.o sẵn, mai dạy anh cách khắc."
Nỗi lo lắng trong tôi dần tan biến, tôi thẹn thùng lẩm bẩm, "Ai cần trâm gỗ của anh chứ!"
Bất ngờ, anh bế bổng tôi lên và xoay vòng mấy vòng, "Vợ tạm dùng trâm này, sau này anh kiếm tiền sẽ đổi cho em trâm vàng."
Nửa tháng sau, anh thực sự cẩn thận dâng cho tôi một cây trâm gỗ đào.
Đầu trâm khắc hình mây ngũ sắc, thân trâm còn khắc tên tôi bằng những nét chữ nhỏ. Tôi không thể tưởng tượng được làm sao đôi tay thô ráp ấy có thể tạo ra món đồ tinh xảo đến vậy. Tình cảm này trong tôi còn quý hơn cả nghìn vàng.
Anh tự tay cài trâm cho tôi, tôi dựa vào n.g.ự.c anh, thì thầm, "Chúng ta hãy sống tốt nhé."
Anh hiểu ý trong lời nói của tôi, vòng tay ôm tôi càng thêm siết chặt.
Cuộc sống nông thôn luôn đầy những công việc không ngừng nghỉ. Mùa xuân, chúng tôi trồng khoai lang, lạc, bắp, cấy lúa; mùa hè thì cắt cỏ cho heo, nhổ cỏ, phun thuốc. Nhờ sự chăm chỉ của mẹ chồng, mùa màng nhà chúng tôi luôn bội thu.
Mùa thu là bận rộn nhất vì là mùa thu hoạch. Lúc đó chị dâu hai đổi chỗ cho chị dâu cả để đi nấu ăn, còn chị dâu cả có sức lực hơn, làm những việc nặng như gặt lúa, tách vỏ. Chị không quen làm những việc đòi hỏi tỉ mỉ như cấy lúa.
****
Gần đây, chị dâu cả có biểu hiện khác lạ, mỗi khi đổi ca với chị dâu hai để ra đồng thì lúc nào cũng ngập ngừng, miễn cưỡng.
Việc gì chị làm cũng tỏ vẻ uể oải, ăn uống cũng không còn ngon miệng như trước. Mấy lần chị lơ đãng đến mức khi đun củi suýt nữa làm cháy tóc, cả sân thoảng thoảng mùi lạ.
Một lần, tôi nghe thấy dì hai nhà bên và mấy người thì thầm với nhau, bảo rằng chị dâu cả đang ngoại tình.
Ngày nào cũng rời nhà đúng giờ Thìn, dùng khăn trùm đầu, đến nhà một người họ Trương ở thôn bên, ở đó khoảng một canh giờ. Đúng lúc đó, anh cả lại không có nhà.
Có lần, cha của Nhị Ngưu đi lên phố, nhìn thấy người đàn ông kia ôm ngang chị dâu tôi đi vào nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nong-hoi/4.html.]
Họ nói chuyện có đầu có đuôi, cho đến khi tôi khẽ hắng giọng, họ mới tản ra, lẩn tránh.
Trong lòng tôi trĩu nặng, biết rằng lời họ nói không hẳn là vô căn cứ. Nhiều lần tôi nghe thấy tiếng cửa sập vào sáng sớm. Thậm chí còn phát hiện bã thuốc đã sắc sau nhà.
Chết thật, không lẽ chị dâu muốn làm như Phan Kim Liên, đầu độc anh cả…
06
Tôi rơi vào thế khó xử.
Nếu kể với gia đình chồng, chắc chắn sẽ làm anh cả nổi giận, đến mức có thể đánh c.h.ế.t chị dâu. Nhưng nếu không nói, mà lời đồn của dì hai là thật, thì danh dự của anh cả sẽ bị tổn thương nặng nề.
Khi tôi còn đang bối rối không biết phải làm thế nào, thì có người chạy vào báo, "Không hay rồi, chị dâu cả của cô đã nhảy sông rồi..."
Tôi chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, vội bảo chị dâu hai đi tìm anh cả.
Rồi tôi chạy thẳng ra bờ sông.
Trên đường, những ký ức về chị dâu hiện lên trong đầu. Chị ấy tính tình rộng lượng, thân hình phúc hậu, chẳng có mưu mô gì, nói năng cũng không cẩn thận, nhưng khi kết thân thì luôn đối xử chân thành.
Tôi thật có lỗi, chắc hẳn chị ấy đang gặp phải khó khăn nào đó!
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Khi tôi chạy đến bờ sông, mọi người đã kéo chị dâu cả lên bờ. Quần áo chị ướt sũng bám chặt vào người, và vài gã đàn ông với ánh mắt háo sắc đã dán chặt vào thân hình đầy đặn của chị.
Không chần chừ, tôi lập tức cởi áo khoác ngoài trùm lên người chị. Tôi kiểm tra hơi thở của chị, vẫn còn yếu ớt nhưng chưa dứt hẳn. Tôi cũng chẳng biết có đúng cách không, chỉ đành ép mạnh hai tay lên n.g.ự.c chị, hy vọng đẩy được chút nước ra khỏi bụng.
Không biết đã ấn bao lâu, cuối cùng chị cũng nôn ra một ngụm nước bẩn.
Anh cả và mọi người cũng đã đến. Chúng tôi cùng nhau đưa chị về nhà.
Trời đã sắp tối khi chị dâu tỉnh lại. Vừa nhìn thấy chúng tôi, chị đã bật khóc nức nở.
“Là em vô dụng, em không xứng đáng sống nữa…”
Chị dâu và anh cả đã lấy nhau nhiều năm mà vẫn chưa có con, lại thêm thời gian gần đây, chị thường xuyên cảm thấy đau nhói ở ngực. Nghe nói ở thôn bên có một ông thầy thuốc từ tỉnh về, chị bèn tìm đến để cắt thuốc chữa bệnh.
Kết quả là thầy thuốc chẩn đoán chị bị bệnh tim dẫn đến thiếu máu, rất khó mang thai.