Nỗi Đau Này Kéo Dài Vô Tận - Chương 9:
Cập nhật lúc: 2025-03-08 05:00:13
Lượt xem: 1,885
Nhưng tôi vẫn chưa chết.
Là Chu Hựu.
Vẫn là cô ấy.
Một cuộc gọi lạ xuất hiện trên màn hình.
Bên kia, giọng nữ quen thuộc vang lên, mang theo chút áy náy vì đã làm phiền.
Cô ấy huyên thuyên đủ thứ chuyện không đầu không đuôi, cố tình tỏ ra nhẹ nhàng thoải mái, nhưng lại chẳng giấu nổi điều gì.
Vì vậy, tôi thẳng thừng vạch trần:
"Tại sao lại gọi cho tôi?"
Cô ấy sững lại.
Bỗng nhiên lắp bắp, câu từ vỡ vụn, ghép mãi cũng không thành một lời trọn vẹn.
Rất lâu sau, như thể đã gom đủ can đảm, cô ấy nói:
"Đừng chết."
"Khương Miên."
"Tớ sợ lắm. Sợ cậu tự sát. Vì thế… mới ghi nhớ số của cậu."
Tôi chưa từng nghĩ rằng cô ấy sẽ nói thẳng như vậy.
Những lời nói đơn giản, lại bỏng rát như lửa.
Thiêu đốt đôi mắt tôi đến mức đau nhói.
Tôi nghe thấy hơi thở của cô ấy vang lên trong căn phòng trống trải.
Căng thẳng, do dự.
Tôi nhìn vết m.á.u loang trên bàn, từng giọt nhỏ xuống nền nhà, nở thành từng bông hoa đỏ thẫm.
Con d.a.o vẫn nằm đó, lạnh lẽo hắt lên chút ánh sáng yếu ớt.
Cuối cùng, tôi lên tiếng.
"Được."
"Gọi giúp tôi một chiếc xe cứu thương đi."
Tôi sống sót.
Nhưng tôi không thể thoát khỏi những cái bóng đen như cơn ác mộng, đan thành một tấm lưới dày đặc mỗi đêm, trói chặt tôi bên trong.
Không lối thoát.
Tôi ghét mùi thuốc lá.
Ghét bóng tối.
Ghét cả chính bản thân mình.
Hắn luôn ẩn nấp trong những góc tối, trong từng ngóc ngách mà tôi không nhìn thấy.
Giây tiếp theo, tôi không biết hắn sẽ bất ngờ xuất hiện từ đâu, kéo tôi xuống vực sâu một lần nữa.
Tôi nhớ rõ từng chi tiết của đêm hôm đó.
Nhớ rõ từng cơn đau, từng mùi vị.
Tôi tỉnh táo đến đáng sợ.
Tỉnh táo mà đau đớn.
Tỉnh táo mà muốn chết.
Lại tỉnh táo mà tiếp tục sống.
Chu Hựu đưa tôi đi gặp bác sĩ tâm lý.
Bác sĩ nói, tốt nhất nên nhập viện.
Tôi không nhập viện.
Bà ấy lại kê cho tôi rất nhiều thuốc.
Nhưng tôi không uống một viên nào.
Tôi mở từng vỉ thuốc ra, đổ hết vào một chiếc lọ thủy tinh trong suốt.
Chu Hựu ở bên tôi suốt một mùa hè.
Mùa hè năm ấy, nắng vàng rực rỡ.
Nhưng tôi lại luôn ru rú trong phòng, không bước ra ngoài.
Cô ấy không biết chán, kiên nhẫn chơi với tôi hết trò này đến trò khác.
Cùng tôi nói về những bộ phim, những bộ anime mới ra gần đây.
Nhưng tôi biết.
Mỗi tối, cô ấy đều lặng lẽ nhìn tôi, rồi lặng lẽ rơi nước mắt.
Sáng hôm sau, mắt cô ấy luôn sưng đỏ.
Một hôm, Chu Hựu vừa tắm xong bước ra, nhìn thấy tôi đứng trên ban công, sợ đến phát khóc.
Tôi liếc nhìn cô ấy một cái, rồi bước xuống.
"Chu Hựu."
Tôi gọi tên cô ấy.
"Cậu làm chị của tớ được không?"
Tôi không có mẹ.
Anh trai thì hận tôi.
Bố tôi coi tôi như người xa lạ.
Thể xác tôi mục ruỗng, linh hồn tôi đã nát vụn.
Tôi chẳng có gì cả.
Chu Hựu lao đến, ôm chặt lấy tôi.
Nước mắt nóng hổi thấm qua lớp áo tôi mặc.
Cô ấy nói:
"Được."
"Ngoan, Miên Miên."
"Từ nay, chị sẽ là chị gái của em."
"Hứa với chị, từ giờ em phải sống thật tốt."
"Được không?"
"Không được."
Tôi ôm chặt lấy cô ấy.
"Chị."
Tôi nói.
"Đừng để em trói buộc chị."
"Được không?"
Tôi vốn dĩ không thể sống tiếp.
Sự “bình thường” của tôi chỉ là một lớp vỏ mỏng manh.
Bên trong đã mục nát, đổ sụp thành một đống tro tàn.
Chỉ còn lại một điều duy nhất—
Chờ đợi cái chết.
Mùa hè ấy trôi qua.
Đường Nguyệt Sơ ra nước ngoài.
Khương Giác vào công ty.
Chu Hựu cũng đỗ đại học.
Mọi người đều tiếp tục tiến về phía trước.
Chỉ có tôi—
Bị kẹt lại ở tuổi mười tám hoang tàn đổ nát.
Tôi ngửi thấy mùi mục rữa trên cơ thể mình, ngày càng nồng nặc kể từ cái đêm đó.
Ngày Chu Hựu du học, tôi tiễn cô ấy ra sân bay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/noi-dau-nay-keo-dai-vo-tan/chuong-9.html.]
Cô ấy mắt đỏ hoe, nhưng không khóc.
Cô ấy ôm chặt tôi, lặp đi lặp lại tên tôi không biết bao nhiêu lần.
Cuối cùng, cô ấy ghé sát tai tôi, thì thầm rất khẽ:
"Miên Miên."
"Nếu không thể gắng gượng nổi nữa… thì thôi đi."
Thực ra, cô ấy luôn biết.
Cô ấy biết từng vết sẹo khắc trên da thịt tôi.
Cô ấy biết tôi vùng vẫy trong vũng lầy này mỗi ngày ra sao.
Cô ấy biết từng khoảnh khắc tôi sụp đổ, tôi chỉ có thể dùng sự hủy diệt chính mình để xoa dịu nỗi đau.
Tôi ôm chặt lấy cô ấy.
Sau khi Chu Hựu rời đi, tôi dường như đã trở lại bình thường.
Nhưng mỗi ngày trôi qua, đều là một sự giày vò.
Tôi không còn sức để tranh cãi với Khương Giác nữa.
Bởi vì—
Chỉ riêng việc sống sót qua từng ngày dường như đã lấy đi tất cả sức lực của tôi rồi.
Tôi lao vào những bữa ăn vô độ, sinh hoạt thất thường, không hề quan tâm đến sức khỏe của mình.
Khi được chẩn đoán mắc ung thư dạ dày, tôi thực sự vui mừng.
Bởi vì—
Cuối cùng, tôi cũng có thể c.h.ế.t rồi.
Tôi đã quyết định từ lâu.
Ngày tôi rời đi—
Sẽ là ngày giỗ của mẹ.
Cũng là ngày sinh nhật của tôi.
Nhưng hơn hai mươi năm qua, tôi chỉ có đúng hai lần tổ chức sinh nhật.
Cả hai lần… đều là Chu Hựu ở bên cạnh tôi.
Thực ra, Khương Giác không hề biết.
Tôi cũng rất ghen tị với những người có mẹ.
Cũng ao ước được mẹ ôm vào lòng,
Được mẹ buộc cho những b.í.m tóc xinh đẹp như bao cô gái khác.
Và tôi—
Hận chính mình hơn bất cứ ai.
Khi ngày đó đến, trời vẫn bình thường như mọi ngày.
Cơn đau bụng vẫn âm ỉ, dai dẳng như trước.
Tôi thức dậy, ăn hai chiếc bánh bao.
Nhưng chỉ ít phút sau, lại nôn sạch.
Sau đó, tôi cuộn tròn trên ghế sofa.
Từng tấm ảnh trong album được lật qua.
Từng tấm một, tôi xóa đi.
Xóa đến bức cuối cùng, tôi đứng dậy.
Bước ra ban công.
Một tiếng động lớn đột ngột vang lên từ phòng khách.
Cánh cửa của khu chung cư cũ kỹ này vốn không chịu nổi lực quá mạnh.
Bóng dáng quen thuộc loạng choạng xông vào tầm mắt tôi.
Anh trai tôi.
Sau hơn mười ngày không gặp, gương mặt anh ta tiều tụy đến mức trông như đã già đi mấy tuổi.
Tôi đoán, chắc là Chu Hựu đã nói cho anh ta biết.
Dù sao, nơi này cũng chỉ có cô ấy là người duy nhất từng nghe tôi nhắc đến.
Người đàn ông trước mặt—
Áo quần xộc xệch, hơi thở dồn dập.
Tấm lưng vốn luôn thẳng tắp của anh ta nay lại khom xuống, thấp hèn đến không tưởng.
Ánh mắt nhìn tôi—
Vỡ vụn.
Lần đầu tiên trong đời, tôi thấy người anh trai kiêu ngạo luôn lạnh lùng vô tình của mình—
Mắt đỏ hoe, cúi thấp đầu, khẩn cầu tôi.
"Anh sai rồi."
"Miên Miên."
"Là anh sai rồi—"
Lời xin lỗi của anh ta, muộn hơn mười năm.
Nhưng tôi chỉ đứng trên lan can, lặng lẽ nhìn anh ta, vô cảm.
Một người đàn ông cao hơn một mét tám, lúc này lại khóc đến nghẹn ngào.
Tôi mặc một chiếc váy.
Màu trắng.
Sạch sẽ, tinh tươm.
Là chiếc váy tôi đã mua hôm đó ở trung tâm thương mại.
Tất cả những vết sẹo xấu xí trên cơ thể tôi lộ ra trước mắt anh ta.
Không phải hình xăm.
Mà là dấu tích của từng lần tôi vật lộn trong cơn ác mộng giữa đời thực.
Là bằng chứng của nỗi căm ghét sâu sắc tôi dành cho chính mình.
Gạch lát dưới chân lạnh buốt.
"Đừng nhảy!"
"Miên Miên!"
"Anh xin em…"
"Đừng nhảy—"
Gió rít gào bên tai.
Tôi vẫn chỉ nhìn Khương Giác rồimỉm cười.
Nhảy xuống từ đây… chắc sẽ rất đau.
Nhưng đau thêm một lần cuối cùng này thôi.
Cả đời này tôi đã chịu quá nhiều khổ sở rồi.
Kiếp sau—
Ông trời có lẽ sẽ đối xử tốt với tôi hơn một chút, phải không?
"Khương Giác."
Tôi khẽ gọi tên anh ta.
Bước chân rời khỏi mép lan can, cơ thể lập tức rơi xuống, hoàn toàn mất đi kiểm soát.
Tôi thấy được ánh mắt anh ta hoảng loạn tột độ.
Thấy anh ta lao về phía tôi, cố gắng túm lấy tôi.
Tôi chỉ cười.
"Em đi tìm mẹ đây."
Khương Giác không kịp giữ lấy cô.
Em gái anh.
Đã c.h.ế.t ngay trước mắt anh.