Nợ Của Hoàng Huynh - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-10-02 11:39:39
Lượt xem: 946
Trải qua mấy tháng kịch chiến, tướng sĩ Thịnh quốc thương vong vô số, Cảnh Hành giờ đây đang thống lĩnh đại quân tử thủ ải Hàm Cốc.
Nếu chiến tuyến này thất thủ, Thịnh quốc sẽ không còn nơi hiểm yếu nào để phòng ngự nữa.
Tin tức từ tiền tuyến báo về, lương thảo đã sắp cạn kiệt.
"Không có tiền! Dù hôm nay có c.h.é.m đầu lão thần, quốc khố cũng không lấy ra nổi một đồng!"
Lý Khôn, Thượng thư Hộ bộ, tổ tiên hắn từng xả thân vì Thịnh quốc.
Đến đời hắn, lại là một kẻ mặt mũi béo tốt, dám đứng giữa điện Kim Loan mà gào thét.
Ta hít sâu một hơi, siết chặt tay, cố gắng giữ bình tĩnh.
"Hứa thống lĩnh, mang Lý đại nhân theo, gọi thêm người rồi đi cùng ta."
"Công chúa, chúng ta đi đâu?"
"Đi kiếm tiền!"
Hứa Trửng, thống lĩnh cấm quân, là người hoàng huynh để lại trước khi xuất chinh.
Vừa nghe nói là đi kiếm tiền, ngoài số binh lính đang canh giữ điện Kim Loan, tất cả những ai còn có thể cử động đều được hắn điều động.
Phố Chu Tước phồn hoa, tấp nập, nơi tập trung nhà cửa của các quan lại quyền quý.
Ngay đầu phố, tấm biển "Lý phủ" dát vàng càng thêm chói mắt.
Quốc khố đã hết sạch tiền, vậy thì hãy ra tay với đám thế gia giàu có này, tịch thu từng nhà một!
Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt Lý Khôn lập tức biến đổi, hắn lớn tiếng phản đối: "Thái tổ ta từng lập nên nước này trên lưng ngựa, Lý gia ta đời đời kiếp kiếp tận trung với Thịnh quốc, công chúa làm vậy, chẳng phải là khiến Lý gia ta ly tâm, khiến thiên hạ bá tánh thất vọng hay sao!"
Hắn cố ý nhấn mạnh ngữ điệu của câu cuối cùng.
Hắn đoán được điều ta kiêng dè.
Ba năm nay, ta dựa vào ký ức kiếp trước, tận tâm mưu sự cho bá tánh, giành được lòng dân, được người đời xem là thần nữ cứu khổ cứu nạn.
Nhưng nước có thể chở thuyền, cũng có thể lật thuyền!
Chợt nhận ra sự khác thường nơi ta, Lý Khôn, kẻ muốn kích động bạo loạn, tiếp tục gào lên: "Đây chính là thần nữ mà các ngươi tôn thờ sao? Những chàng trai Thịnh quốc đang chiến đấu anh dũng nơi sa trường, công chúa được vạn dân nuôi dưỡng, lại ở đây làm loạn quốc cương, lung lay căn bản..."
"Thử hỏi ta, Lý Khôn này, đã phạm vào tội gì, cớ sao lại phải chịu cảnh tịch biên gia sản!"
"Chỉ bởi ngươi quá ồn ào!"
Ta cuối cùng cũng nhịn không được nữa, rút chủy thủ trong tay áo ra, hung hăng đ.â.m vào gò má hắn.
"Nếu hoàng huynh ta có mệnh hệ gì trên chiến trường, bổn cung sẽ là người đầu tiên tru di cửu tộc nhà ngươi!"
Tiếng kêu gào thảm thiết vang lên, người dân vây xem càng lúc càng đông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/no-cua-hoang-huynh/chuong-7.html.]
Bị sưu cao thuế nặng vắt kiệt sức lực, y phục rách rưới, họ nhìn những rương vàng bạc châu báu, trong mắt ngập tràn hận ý ngút trời.
Ta mơ hồ cảm thấy, ba năm nỗ lực, gần như sắp đổ sông đổ bể.
Nhưng ta không thể quan tâm nhiều đến vậy.
Ải Hàm Cốc, nhất định phải giữ vững.
Trận chiến này, chỉ có thể thắng!
Nếu bạo loạn xảy ra, ta thà nhuộm đỏ kinh thành bằng máu, dùng binh lực dẹp loạn, cũng quyết không để tiền tuyến gặp bất trắc.
Giữa lúc căng thẳng tột độ, trong đám đông bỗng có người hô lớn: "Cứu Thịnh quốc! Chúng ta cùng công chúa cứu Thịnh quốc!"
Ngày hôm ấy, những kẻ quyền quý cao cao tại thượng, sống trong nhung lụa, lại khóc lóc thảm thiết.
Ngày hôm ấy, những bách tính nghèo khổ, trong cảnh đường cùng, lại cất tiếng hô vang trời.
Kẻ đứng đầu Thịnh quốc đã bỏ rơi họ.
Nhưng họ không bỏ rơi đất nước của mình.
Suốt một năm chiến dịch bảo vệ tổ quốc, họ tự nguyện may vá quân trang, vận chuyển lương thực, dốc hết tài sản, thậm chí cả tính mạng, gửi gắm vào những chuyến xe ngựa hướng về tiền tuyến.
Bởi họ hiểu rằng: Chỉ khi Thịnh quốc được bình yên, vợ con họ mới có thể sống yên ổn.
Liệu trận chiến quyết định vận mệnh quốc gia này có giành được thắng lợi?
Ta không biết!
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Kiếp này, giữa ta và Cảnh Hành, liệu có phải vẫn sẽ vì tranh giành quyền lực mà đi đến chỗ đường ai nấy đi?
Ta cũng không biết nữa!
Ta chỉ nhận ra rằng: Bản thân mình lại bắt đầu giống như thuở ấu thơ, ngày ngày mong ngóng huynh trưởng học võ cùng các thúc thúc trở về.
Ta nghĩ, ta hận hắn.
Chính vì hận, nên ta mới mong hắn bình an trở về.
Để rồi, từng món nợ đời trước, ta sẽ đòi lại cho bằng hết.
Đại quân khải hoàn, đã là mùa thu năm sau.
Dân chúng hân hoan, òa khóc ôm lấy người chồng, người con trai bình an trở về.
Nhưng ta thì không.
Ta chỉ còn lại một người thân duy nhất trên đời.
Huynh trưởng cùng một mẹ sinh ra lại được người ta khiêng về...