Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nợ Của Hoàng Huynh - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-10-02 18:26:01
Lượt xem: 1,118

Không biết cơn gió lớn nổi lên từ đâu mà thổi đến mức cành lá trong sân rung động không ngừng.

Hắn nhìn ta, cuối cùng môi mỏng khẽ động. "Ta sẽ nghĩ cách rời khỏi kinh thành!"

Người đứng ở vị trí cao, lúc này lại rơi vào thế yếu.

Hắn không tin chuyện sống lại hoang đường, không tin lời nói huynh muội tương tàn hoang đường kia!

Thế nhưng đó là muội muội của hắn, là người thân duy nhất của hắn.

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Cảnh Hành mười lăm tuổi không dám đánh cược!

Chỉ có thể nghĩ hết tất cả mọi cách, để tránh cho bi kịch kia xảy ra.

Nhưng số phận xoay vần, liệu có buông tha cho chúng ta?

Không hề!

Lén trốn khỏi lãnh cung là trọng tội.

Cảnh Hành mười lăm tuổi, bởi vì những lời nói hoang đường của ta, đã tự mình thỉnh cầu phụ hoàng đày hắn đến Lương Châu xa xôi.

Hành động này, vừa là để rời xa ta, vừa là để bảo vệ ta.

Cũng vào năm đó, kinh thành liên tục hạn hán suốt nửa năm trời.

Ta mười bốn tuổi, dựa theo ký ức của kiếp trước, xin được làm phép cầu mưa cho bá tánh.

Mưa to như ước định mà đến, phụ hoàng vốn sùng bái thiên đạo vô cùng kinh ngạc.

Về sau, lại bởi vì ta dự đoán thành công vài sự kiện lớn, phụ hoàng vốn kém cỏi, mê mẩn luyện đan, đã vung tay lên, phong ta làm thần nữ Thịnh quốc.

Ta sống lại vào năm Gia Hữu thứ hai mươi.

Ba năm thời gian, lấy cớ "tuân theo thiên đạo", ta đã mở kho cứu tế dân chúng, hưng tu thủy lợi, giành được sự tán thành và ủng hộ của bá tánh.

Nhờ sự giúp đỡ của Cảnh Hành và ký ức của kiếp trước, ta cứ ngỡ đã thay đổi được vận mệnh của chính mình.

Cũng ngỡ rằng mình đã viết lại được cốt truyện của kiếp trước, cứu vớt bá tánh thiên hạ khỏi cảnh lầm than.

Nào ngờ đâu: Chuyện hòa thân vốn định sẵn vào năm Gia Hữu thứ hai mươi mốt, khi ta mười lăm tuổi phải gánh chịu.

Lại bất ngờ ập đến đúng vào ngày sinh thần mười bảy tuổi của ta, năm Gia Hữu thứ hai mươi ba.

Thương Lặc còn chưa xuất binh, Thịnh quốc đã không đánh mà hàng.

Vì duy trì quyền thế phú quý dưới giang sơn rách nát này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/no-cua-hoang-huynh/chuong-4.html.]

Các gia tộc quyền quý nắm giữ triều chính bắt đầu lựa chọn một lượng lớn nữ nhi trong tông thất, đưa đến vùng đất man di.

Còn ta, vị công chúa dần dần được lòng dân, cũng càng ngày càng bị phụ hoàng kiêng dè, lo sợ.

“Con thân là công chúa, hưởng vạn dân cung phụng, ngày nay quốc gia gặp nạn, sao có thể chỉ biết cầu an cho bản thân..."

"Lần hòa thân này có thể giúp Thịnh quốc thoát khỏi nguy nan, cứu lê dân khỏi cảnh lầm than; nếu ta là con thì sẽ quỳ xuống cầu xin được đi!" Trong điện Kim Loan, chẳng đợi ta quỳ lạy, vị phụ hoàng kia của ta, người chỉ biết luyện đan cầu trường sinh, chìm đắm trong men say, giống như kiếp trước, vừa mở miệng đã là những lời trách mắng.

Suốt những ngày qua, những nữ nhi tông thất được chọn lựa đưa đến Thương Lặc, có người thà c.h.ế.t không theo, có người thì chỉ biết khóc lóc thảm thiết.

Trước khi cho gọi ta đến, ông ta đã đoán trước được phản ứng của ta rồi.

Đây chính là quốc quân của Thịnh quốc, chính là phụ hoàng của ta.

Trên triều đình, phe chủ hòa đứng đầu là các thế gia đại tộc như bầy sói đói chăm chăm nhìn ta.

Dường như nếu ta dám cản trở cuộc sống phú quý cả đời của bọn họ, bọn họ sẽ lập tức xé xác ta ra.

Còn phe chủ chiến đứng đầu là những hàn môn lại lộ ra vẻ đồng cảm và phẫn uất.

Bọn họ trông chờ.

Trông chờ vào việc ta - một công chúa được bách tính yêu mến, có thể vực dậy khí chất mà Thịnh quốc đã đánh mất.

Các nhà nho trẻ tuổi đều đã chết, những quý tộc cũ thì chỉ lo lánh đời để bảo toàn mạng sống...

Đây chính là đất nước mà kiếp trước ta đã dùng sự trong trắng và cả tuổi thanh xuân để bảo vệ!

Tuyết gió thổi qua khung cửa sổ.

Ngọn lửa trong lò than nhảy nhót, làm rung rinh cành cây ngô đồng.

Một lúc lâu sau.

Cuối cùng ta cũng cúi người quỳ lạy, làm đại lễ: "Nhi thần xin nguyện ý!"

Tất cả các vị đại thần đều lộ vẻ kinh ngạc.

Họ không phải là người trọng sinh.

Nhưng họ cũng hiểu rõ: Thương Lặc là một nơi đầy hiểm nguy.

Chuyến đi hòa thân này, số phận nào đang chờ đợi ta.

Thế nhưng chẳng ai biết rằng: Đây chính là cơ hội mà ta đã chờ đợi bấy lâu nay.

Bởi vì kiếp này ta trở lại không chỉ để báo thù, mà còn để giành lấy giang sơn này.

Loading...