NIỀM TIN SỤP ĐỔ, CHÚNG TA LY HÔN ĐI! - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-10-12 22:02:02
Lượt xem: 394
“Không phải nói em chờ một lát sao.”
Tôi không để ý tới sự cảnh cáo của anh ta trong tin nhắn mà lại ấn nút trò chuyện.
Lần này cuộc gọi đã được kết nối.
Hình ảnh chợt lóe lên, sau đó lập tức chuyển sang cuộc gọi thoại, trong lúc mơ hồ còn nghe được một tiếng "Suỵt" của anh ta.
Sau đó, giọng nói tức giận của Hạ Dật vang lên, nhưng tôi chẳng nghe được tiếng của bọt nước nên có:
“Hứa Huỳnh, hôm nay em bị gì vậy?”
Hô hấp của tôi tôi gần như dừng lại, đây là lần đầu tiên trong ba năm qua Hạ Dật gọi tên đầy đủ của tôi như vậy.
“Trước kia em không gây rối giống như vậy.”
"Em muốn đi hải đảo rồi liên tục nói muốn ở phòng cạnh biển anh cũng đã đặt cho em, một mình em ở đó thả lỏng hưởng thụ còn chưa đủ hay sao? Hôm nay anh đã đi làm cả ngày, mệt muốn c.h.ế.t rồi em không thể để cho anh nghỉ ngơi một lát..."
“Hạ Dật.”
Tôi kịp thời cắt ngang lời nói dối của anh ta, đồng thời gõ cửa.
Âm thanh cộc cộc đồng thời xuất hiện trong cuộc trò chuyện của hai người chúng tôi.
"Có người tới, anh không mở cửa sao?"
Âm thành từ phía bên kia đột nhiên trở nên mơ hồ giống như là bị người khác dùng tay che loa lại.
Sau đó, tôi nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng gần ròi dừng lại trước cửa.
Tôi đứng yên ở cửa, nhìn chằm chằm vào vị trí mắt mèo.
“Mở cửa, là tôi.”
06
Trong nháy mắt cuộc gọi bị cúp, sau đó cho dù tôi có gọi thế nào thì anh ta cũng không bắt máy.
“Hạ Dật, tôi có rất nhiều sự kiên nhẫn.”
“Trừ khi anh dẫn theo cô ta nhảy từ tầng mười một xuống, nếu không tôi sẽ luôn đứng ở đây chờ các người.”
Tôi dùng tin nhắn để thể hiện thái độ của mình.
Ở bên kia im lặng vài phút.
Cuối cùng, tôi nghe thấy tiếng tay nắm cửa chuyển động.
Điều khiến tôi ngạc nhiên là, người mở cửa không phải là Hạ Dật.
“Chị.... Chị.”
Một gương mặt ngây thơ nhút nhát lộ ra từ khe cửa, trong giọng nói mang theo cảm giác bé nhỏ làm cho người ta cảm thấy đau lòng.
"Tôi không biết chị, xin hỏi chị tìm ai?"
Tôi bình tĩnh lại:
"Hạ Dật. Tôi biết anh ấy ở bên trong.”
Lời nói của tôi giống như một tia sấm sét, cô ta há miệng ra với vẻ mặt kinh ngạc mang theo một chút khó xử:
“Chị, chị nghe em nói… Anh Hạ Dật không phải cố ý lừa gạt chị, anh ấy là một người đàn ông rất tốt, anh ấy thật sự rất yêu chị.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/niem-tin-sup-do-chung-ta-ly-hon-di/chuong-4.html.]
"Chỉ là áp lực công việc của anh ấy quá lớn..."
Tôi nghĩ đến dáng vẻ xán lạn như mặt trời của anh ta ở trước mặt tôi mỗi ngày, cho tới bây giờ nó vẫn không thể làm cho tôi nhìn ra anh ta có áp lực gì.
“Cho nên, cô muốn nói anh ta yêu tôi đến mức có gian tình với hàng xóm sao."
Tôi liếc nhìn dấu ấn màu đỏ ẩn hiện dưới cổ cô ta.
"Rồi cô muốn nói với tôi rằng cô đã ngồi lại cùng anh ta tâm sự giải tỏa hết nỗi buồn, đúng không?"
Nhìn gương mặt trẻ trung này của cô ta, đoán chừng cũng chỉ mới mười tám mười chín tuổi, tôi không muốn lãng phí thời gian với loại gái non choẹt này.
Tôi dần mất kiên nhẫn, mở cửa:
“Hạ Dật, anh còn là đàn ông sao? Trốn ở bên trong làm gì?”
(Đứa nào ăn cắp truyện của bà dà này thì xứng bị ẻ chảy suốt đời he)
Rõ ràng tôi không dùng bao nhiêu sức lực nhưng cô ta lại ngã xuống mặt đất, rồi vài giây sau nước mắt của cô ta lập tức rơi xuống.
Sau đó, Hạ Dật xanh mặt đi ra từ trong phòng, áo sơ mi trắng đã nhăn nheo nhìn không ra là bộ đồ của ban ngày.
Anh ta đỡ cô ta đứng lên, trên mặt đều là sự đau lòng chỉ cần dùng mắt thường thôi là nhìn thấy được nhưng khi quay đầu thì anh ta lại nhìn tôi với ánh mắt không kiên nhẫn:
“Hứa Huỳnh, sao em lại biến thành cái dạng này.”
“Thiên Thiên mới chỉ hai mươi tuổi, em nổi giận với cô ấy làm gì? Trước kia anh không nhận ra em là người thích so đo như vậy đấy.”
“Hơn nữa anh và cô ấy cũng không có gì, chỉ là cầu d.a.o nhà cô ấy bị đứt nên anh xuống giúp sửa một chút thôi. Mọi người là hàng xóm đã lâu rồi, em đừng suy nghĩ lung tung như vậy.”
Một cái cớ tồi tệ.
Mà cô gái tên Thiên Thiên này lại nhảy vào lòng anh ta, phát ra tiếng nức nở như mèo con gãi ngứa:
"Anh Hạ Dật, em không sao. Chị Hứa không cố ý.”
Nhưng trong đôi mắt đẫm lệ đầy đáng thương kia, ở góc mà người ta không thấy, cô ta lại dùng ánh mắt đắc thắng nhìn về phía tôi.
Anh ta lại không đẩy ra, tôi nhìn mấy vết móng tay hiện lên rõ ràng trên cổ anh ta, trong lòng đã c.h.ế.t lặng:
"Sửa công tắc điện kịch liệt như vậy sao?"
Hạ Dật dùng ánh mắt chán ghét quét mắt nhìn tôi từ đầu đến chân một lần, sau đó lại dùng giọng nói chất vấn nhìn tôi:
“Hứa Huỳnh, em đừng có nói móc nói mỉa như vậy.”
“Ngược lại là em. Em lừa anh, em căn bản không có lên máy bay.”
“Em biết anh tốn bao nhiêu tiền cho tấm vé máy bay đó không? Em biết căn phòng kia phải đặt trước không? Em không đi thì thôi đi, thế mà còn đứng đây diễn kịch với anh như vậy sao.”
Đôi mắt anh ta giống như đã tìm ra một câu trả lời chính xác:
“Hứa Huỳnh, em bắt đầu cài thiết bị theo dõi anh từ khi nào?”
Tôi bật cười:
"Hạ Dật, tôi thật sự cho rằng anh muốn chuẩn bị bất ngờ cho tôi.”
“Là chính anh, cam tâm tình nguyện bỏ ra nhiều tiền đưa tôi đi để tạo không gian riêng cho hai người.”
Tôi nhìn cơn giận dữ trong mắt anh ta càng lớn dần nên chẳng muốn cho anh ta một chút thể diện nào nữa:
“Người ta đều tốn mấy trăm đồng mua dịch vụ đặc biệt, nhưng anh thì không giống như vậy, anh chơi cao cấp hơn, tốn tận mấy ngàn tệ.”
"Sao vậy, chẳng lẽ là do tôi để người khác tới cửa sao?"