Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhược Nghi - Chương 9

Cập nhật lúc: 2024-10-20 16:55:56
Lượt xem: 3,412

Tổ tông Lâm gia đều chứng giám, rốt cuộc ai mới là kẻ gian ác!

"Đuổi ta ra khỏi Lâm gia ư? Ta cầu còn không được! Ta sẽ thỉnh cầu Thái tử điện hạ tìm cho ta một gia thế hiển hách, giẫm lên đầu các người mà rạng rỡ bước vào Đông cung!"

"Đánh ta một trận, bỏ đói ta càng tốt! Ta sẽ bẩm báo với Thái tử điện hạ, tổ mẫu, nhị thẩm, đường muội đã đối xử với ta ra sao. Không biết ngài sẽ xử trí các người thế nào đây?

Cả căn phòng chìm trong tĩnh lặng.

Nhị thẩm bịt miệng, mặt mày hoảng hốt.

Lão thái thái thì càng thêm kích động, run rẩy đưa tay chỉ vào ta, lắp bắp: "Nghịch... nghịch... tôn..."

Lời còn chưa dứt, nước miếng đã theo khóe miệng bà ta chảy ra.

Mắt đỏ ngầu, hai má phồng lên, toàn thân run rẩy không kiểm soát.

Lão thái thái tức đến trúng gió.

Thân thể vốn được nuông chiều từ bé, giờ đây như cây khô héo, đột nhiên đổ gục xuống.

Các bà tử kinh hãi xúm lại, luống cuống tay chân gọi đại phu.

Còn ta, chẳng chút lưu tình, xoay người rời đi.

Đêm đến, Lâm Nhược Uyển tỉnh lại.

Lão thái thái thì hoàn toàn mất ý thức, nằm liệt giường như người tàn phế, ăn uống, vệ sinh đều phải có người hầu hạ.

Lâm Nhược Uyển biết đại sự không ổn, vội vàng viết thư, sai người phi ngựa tám trăm dặm gửi cho nhị thúc đang làm quan ở ngoài.

Ta chặn bức thư lại, mở ra, lơ đãng đọc lướt qua, rồi mỉm cười.

"Gửi cho ông ta y nguyên như cũ."

Thị nữ tò mò: "Đại tiểu thư, sao người không chặn thư lại?"

Ta điểm nhẹ lên trán thị nữ, nụ cười rạng rỡ.

“Cứ để nàng ta nằm mơ đi, dù sao những ngày tiếp theo cũng chỉ toàn là ác mộng thôi."

Thư đã được gửi đi.

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Lâm Nhược Uyển ngày đêm mong ngóng cha ruột mình, cũng là nhị thúc của ta, hồi kinh làm chủ cho nàng ta.

Nào ngờ ác mộng đến còn nhanh hơn nàng ta tưởng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nhuoc-nghi/chuong-9.html.]

Hôm sau, ngay khi Tần vương phi tiến cung, Hoàng hậu liền hạ chỉ, trách cứ Lâm Nhược Uyển thất lễ trước mặt, phạt mỗi ngày hai mươi cái tát.

Ma ma hành hình trong cung, sức khỏe hơn người, hai mươi cái tát giáng xuống, gần như muốn đánh nát khuôn mặt được nàng ta nâng niu, chăm sóc bấy lâu.

Chịu đòn xong, Lâm Nhược Uyển còn phải quỳ trước cửa Lâm phủ sáu canh giờ để sám hối lỗi lầm.

Vì không muốn ảnh hưởng đến ta, Hoàng hậu còn đặc biệt khen ngợi ta có tấm lòng nhân hậu, là điển phạm cho các tiểu thư khuê các trong kinh thành.

Thế là người bị chê cười chỉ có mỗi Lâm Nhược Uyển.

Nàng ta gần như phát điên.

Nàng quỳ gối trước cửa Lâm phủ, ánh mắt ngây dại, khóe môi rỉ máu.

Đôi chân tê dại, đầu gối đau nhức như bị kim châm.

Nhưng nỗi đau thể xác nào sánh bằng nỗi đau trong tim.

Bị Hoàng hậu ghét bỏ, nàng trở thành trò cười cho thiên hạ.

Các công tử, tiểu thư kinh thành đều kéo đến xem nàng như một con thú lạ.

Chuyện phong lưu của nàng bị người đời thêu dệt, thêm mắm dặm muối.

Những tiểu thư khuê các cười nhạo nàng không biết liêm sỉ, dám cả gan câu dẫn Thái tử mà không thành, cuối cùng bị Thái tử và Hoàng hậu ruồng bỏ, thân bại danh liệt.

Lũ công tử dâm tà kia nhìn nàng bằng ánh mắt thèm thuồng, miệng lưỡi tục tĩu bàn tán về dáng vẻ "ướt át" của nàng khi "quyến rũ" Thái tử.

Chúng chế giễu nàng giả bộ thanh cao, sau lưng lại giở trò đê tiện.

Thậm chí còn lấy chuyện Tiểu Quận vương ôm nàng ra làm trò đùa, hỏi han xem "tư vị" ra sao.

Tiểu Quận vương nghe vậy, mặt mày đen lại như than, cảm giác bị cắm sừng khiến hắn nổi cơn thịnh nộ, quất roi vào bàn rồi bỏ đi.

Lâm Nhược Uyển cắn răng chịu đựng, chỉ mong nhị thúc mau chóng về phủ đòi lại công bằng cho nàng.

Nhưng vào cái ngày nhị thúc trở về, cũng là ngày tin ta được ban hôn cho Thái tử truyền đến Lâm phủ.

Cùng với đó là vô số rương hòm chứa đầy châu báu, gấm vóc được chuyển vào.

Một tên thái giám thấy nàng ta chắn đường, không nói không rằng, thẳng chân đạp nàng ta ngã xuống đất.

Lâm Nhược Uyển nằm sõng soài, miệng phun m.á.u tươi, thân thể co giật.

Không một ai đoái hoài đến nàng ta, ngay cả người cha mà nàng ta hằng mong nhớ cũng làm như không thấy.

Nhị thúc thì mặt mày hớn hở, nịnh nọt: "Tiểu nữ được Hoàng thượng và Hoàng hậu thương yêu, thật là phúc phần của Lâm gia chúng ta." Rồi quay sang mắng nhiếc nàng ta: "Tiện nữ này dám chọc giận Hoàng hậu nương nương, ta nhất định sẽ nghiêm trị!"

Loading...