Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Những Ngày Ta Lạc Nhau - p2

Cập nhật lúc: 2025-01-13 12:27:11
Lượt xem: 9

### **Chương 3: Lời nói dối ngọt ngào**  

Thành Đô đang vào mùa xuân, hoa đào nở rực rỡ bên những con phố lát đá cổ kính. Nhật Duật và tôi đã làm việc cùng nhau được hai tuần. Tuy nhiên, tôi vẫn không thể hiểu nổi con người cậu. Lúc thì lạnh nhạt đến đáng ghét, lúc lại lặng lẽ như đang giấu điều gì trong lòng.  

Buổi chiều hôm ấy, chúng tôi gặp nhau ở quán cà phê gần trường. Tôi chọn một góc ngồi gần cửa sổ, ánh nắng chiếu xuyên qua tấm rèm mỏng, tạo thành những vệt sáng dịu dàng trên bàn. Nhật Duật đến muộn, nhưng lần này cậu không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi xuống, mở tập nhạc ra và bắt đầu làm việc.  

Tôi nhìn cậu, bỗng nhiên cảm thấy khó chịu với sự im lặng này.  

**"Cậu có bao giờ cười không?"** – tôi buột miệng hỏi.  

Nhật Duật ngước lên, đôi mắt đen sâu thẳm thoáng ánh lên tia bất ngờ. Rồi cậu nhếch môi, tạo thành một nụ cười mỉa mai:  

**"Cười thì làm được gì? Có khiến người ta vui hơn không?"**  

Tôi sững lại. Đằng sau câu nói ấy là điều gì đó mà tôi không thể hiểu ngay lúc này, nhưng tôi không muốn bỏ qua.  

**"Cậu luôn lạnh lùng như vậy sao? Hay là cậu đang cố giấu đi điều gì?"**  

Nhật Duật nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt sắc bén như muốn dò xét:  

**"Cậu nghĩ mình hiểu tôi sao? Đừng tự tin thế."**  

Tôi im lặng, cảm giác như vừa chạm phải một bức tường vô hình mà cậu ta dựng lên. Nhưng sâu trong ánh mắt ấy, tôi thấy một nỗi buồn khó tả.  

---

### **Chương 4: Bí mật hé lộ**  

Một buổi chiều sau giờ học, tôi vô tình nhìn thấy Nhật Duật ngồi một mình ở khu vườn sau trường. Cậu đang chơi đàn guitar, giai điệu buồn bã ấy như kéo tôi lại gần.  

Tôi ngồi xuống bên cạnh, giữ khoảng cách vừa đủ. Cậu không nói gì, cũng không nhìn tôi, cứ tiếp tục chơi. Khi bản nhạc kết thúc, tôi lên tiếng:  

**"Tại sao cậu luôn chơi những giai điệu buồn như vậy?"**  

Nhật Duật đặt cây đàn xuống, khẽ cười:  

**"Vì nó là thứ duy nhất không làm tôi mệt mỏi."**  

Tôi nhíu mày, cảm thấy sự mệt mỏi trong giọng nói của cậu. Sau một hồi im lặng, cậu nói tiếp, như thể đang độc thoại:  

**"Mẹ tôi mất khi tôi 10 tuổi. Sau đó, bố tôi tái hôn. Gia đình mới của ông ấy… chẳng bao giờ cần đến tôi."**  

Tôi không biết nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi nghe. Có lẽ đây là lý do vì sao cậu luôn xa cách và lạnh lùng như vậy.  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nhung-ngay-ta-lac-nhau/p2.html.]

**"Tôi xin lỗi, tôi không biết chuyện đó."** – tôi nói nhỏ.  

Nhật Duật lắc đầu:  

**"Không cần xin lỗi. Ai cũng có nỗi đau riêng mà."**  

Kể từ ngày đó, tôi cảm thấy giữa chúng tôi có một sự thấu hiểu không lời. Dù Nhật Duật vẫn không thay đổi tính cách, nhưng tôi hiểu hơn về con người thật của cậu.  

---

### **Chương 5: Khi trái tim lên tiếng**  

Ngày cuối cùng trước buổi biểu diễn âm nhạc, tôi và Nhật Duật dành cả buổi tối ở phòng tập. Cậu chơi piano, còn tôi luyện giọng.  

**"Cậu làm tốt hơn tôi tưởng đấy."** – Nhật Duật bất ngờ nhận xét.  

Tôi bật cười, cố gắng trêu chọc:  

**"Lần đầu tiên cậu khen tôi. Thật kỳ lạ."**  

Nhật Duật khẽ cười, ánh mắt dịu dàng hơn mọi khi.  

**"Tôi không phải người khó tính như cậu nghĩ. Chỉ là… tôi không quen bộc lộ cảm xúc."**  

Tôi nhìn cậu, cảm thấy trái tim mình bất giác đập nhanh hơn. Có lẽ, đằng sau vẻ lạnh lùng ấy, Nhật Duật cũng chỉ là một chàng trai đang cố tìm cách đối mặt với nỗi đau của mình.  

---

### **Chương 6: Bản nhạc dành cho hai người**  

Buổi biểu diễn diễn ra tại hội trường lớn của trường. Khi tôi và Nhật Duật bước lên sân khấu, tôi cảm nhận được ánh mắt của cả khán phòng đổ dồn về phía mình.  

Nhật Duật chơi đàn, còn tôi cất giọng hát. Giai điệu ấy như cuốn lấy tôi, từng nốt nhạc vang lên như những lời thủ thỉ từ trái tim cậu.  

Khi bản nhạc kết thúc, tiếng vỗ tay vang lên rần rần. Tôi quay sang nhìn Nhật Duật, thấy cậu khẽ mỉm cười – nụ cười thật sự đầu tiên mà tôi từng thấy.  

Sau buổi biểu diễn, cậu đưa tôi về. Đứng trước cổng nhà, cậu bỗng nhiên nói:  

**"Cảm ơn cậu… vì đã ở bên tôi."**  

Tôi sững lại, cảm giác như có gì đó nghẹn trong lồng ngực. Nhưng trước khi tôi kịp trả lời, Nhật Duật đã quay đi, bóng dáng cậu khuất dần trong màn đêm yên tĩnh.  

 

Loading...