Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Những Năm Tháng Ta Bán Đậu Hũ - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-09-15 09:41:22
Lượt xem: 3,116

Ta hung dữ lườm hắn một cái, đóng sách lại, chạy ra sân lọc bã đậu.

Trong nhà chỗ nào cũng thấy Triệu Tứ Thủy.

Trong Tây Sương phòng là hắn, trong bếp là hắn, ngoài sân vẫn là hắn, chỉ có cửa hàng là không có hắn.

Ta chỉ còn cách mỗi ngày từ sáng đến tối đều ở trong cửa hàng, ta bán đậu phụ, ta bán đậu phụ, ta bán đậu phụ.

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

Cả ngày lẫn đêm ta đều bán đậu phụ.

A! Ta thật sự ghét Triệu Tứ Thủy c.h.ế.t đi được!!

Một bát canh xương đặt mạnh xuống bàn, khiến nước canh b.ắ.n tung tóe, làm đổ ra nửa bát.

Triệu Tứ Thủy ngẩng đầu nhìn ta đầy nghi hoặc.

“Nhìn cái gì mà nhìn! Muốn ăn thì ăn, không ăn thì thôi!"

"... Ta đã chọc giận nàng chỗ nào sao?"

"Huynh nói xem? Hứ!"

"..."

Nhà Vương đại nương sắp gả con gái, mời mẹ ta đi ăn cỗ.

Vương đại nương và mẹ ta quen biết từ nhỏ, hai người so bì với nhau cả nửa đời.

Mặc dù ta không biết có gì mà phải so bì.

Nhưng mà, chỉ cần là chuyện liên quan đến Vương đại nương, mẹ ta luôn tràn đầy năng lượng như thể uống m.á.u gà vậy.

Ví dụ như bây giờ, mẹ nhìn ta, cứ như ta mắt không ra mắt, miệng không ra miệng vậy.

"Vương Xuân Hoa sắp gả con gái rồi kìa, con nhìn lại con xem! Nghe nói con rể nhà người ta làm việc ở nha môn, con cả ngày đi qua nha môn biết bao nhiêu lần, sao không dẫn về cho ta một chàng rể làm quan??"

... Ta không có, ta không làm.

Ta cả ngày đều ở nhà bán đậu phụ.

"Con mặc cái gì thế này? Chẳng có chút nữ tính nào. Con đi ăn cỗ, không thể ăn diện một chút để mẹ nở mày nở mặt sao?"

Ta đâu phải tân nương, chỉ là đi ăn cỗ thôi mà, tại sao phải ăn diện?

Hơn nữa, ta xắn ống quần lên chẳng phải để tiện đẩy cối xay sao?

Đang nghĩ như vậy, thì nghe thấy mẹ nói: "Không phải con mới mua một chiếc váy sao, con cứ mặc cái đó đi! Hừ, con gái của ta, Đào Đông Mai, nhất định xinh đẹp hơn con gái của Vương Xuân Hoa!"

"Không phải con mua, là Triệu--"

Ta vừa mới mở lời, đã bị mẹ từ phía sau đẩy một cái.

"Nhanh đi thay y phục cho ta!"

Váy màu hồng sen quả nhiên rất đẹp.

Nhưng vì là Triệu Tứ Thủy mua, ta mặc trên người, chỗ nào cũng không thoải mái.

Mẹ không quan tâm ta có thoải mái hay không.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nhung-nam-thang-ta-ban-dau-hu/chuong-5.html.]

Trên bàn tiệc, một đám nữ nhân vây quanh ta, ríu rít không ngớt.

Mẹ ta thao thao bất tuyệt, bên trái cạn một chén, bên phải mời một chén, vui vẻ như một bà mối.

Mặt trời lặn về phía tây, ta dìu mẹ đã ngà ngà say, tay xách một con cá còn thừa được gói lại, chân thấp chân cao đi về nhà.

"Tiểu Tiểu?"

Ta quay lại, là Trương Đại Ngưu.

Đại Ngưu ca gãi đầu, mắt cứ nhìn thẳng vào người ta: "Hề hề, là muội và Đào thẩm à, ta nhìn từ xa, còn không dám nhận. Tiểu Tiểu, hôm nay muội ăn mặc thật đẹp!"

Vừa nhìn thấy Trương Đại Ngưu, mẹ lập tức tỉnh rượu, tìm một cái cớ đẩy ta cho hắn, thoắt một cái đã đi mất.

Đại Ngưu ca cười hề hề hai tiếng, xoa xoa tay, ta cũng cười hề hề hai tiếng, xoa xoa tay.

"Tiểu Tiểu, hôm nay muội thật xinh đẹp..."

Ta biết, ngươi đã nói một lần rồi.

Đại Ngưu ca đưa ta đến tận cửa nhà, nắm chặt nửa con cá của ta, cười hề hề tới hề hề lui, mãi không chịu đi.

"Hay là... vào trong uống miếng nước đi?"

"Được chứ!"

Đại Ngưu ca đáp nhanh như chớp, cửa sân sắp bị hắn đẩy ra, ta đột nhiên nhớ ra, hỏng rồi!

Trong nhà còn giấu Triệu Tứ Thủy!

Ta vội vàng lao lên chặn ở cửa.

"Nhà ta-- cái nồi đun nước bị hỏng rồi, hôm nay thật không tiện, hẹn hôm khác, hẹn hôm khác haha, ta sẽ đích thân mang hai ấm nước sôi đến nhà ngươi, haha, hahahahaha."

Cuối cùng cũng đuổi được Trương Đại Ngưu đi, ta thở phào nhẹ nhõm, quay người đẩy cửa ra.

Chỉ thấy dưới ánh trăng, một bóng đen lặng lẽ đứng sau cánh cửa, chỉ có một góc mặt nạ bạc tiết lộ thân phận của hắn.

"Làm ta sợ c.h.ế.t khiếp! Triệu Tứ Thủy, huynh có bệnh à, tại sao đứng ở cửa mà không lên tiếng!"

Ta trợn mắt nhìn hắn một cái rồi định quay về ngủ, Triệu Tứ Thủy lại đột nhiên quay người lại ấn ta vào tường.

"Nàng tránh ta mà lại mặc y phục ta tặng nàng đi ra ngoài dạo phố với Trương Đại Ngưu?"

Ta chưa từng thấy Triệu Tứ Thủy tức giận, nhưng ta cảm thấy hắn hiện tại có chút tức giận.

Mặc dù ta không biết tại sao hắn lại tức giận, chiếc váy này đúng là hắn mua cho ta, đã tặng cho ta, chẳng phải là để ta mặc sao?

Hơn nữa, hôm nay, trước khi ta ra ngoài, hắn cũng đã thấy ta mặc chiếc váy này rồi mà.

Huống hồ, ta vốn ra ngoài dự tiệc, mẹ bảo mặc y phục này ta mới mặc.

Triệu Tứ Thủy càng siết c.h.ặ.t t.a.y ta, cả người gần như dựa vào ta.

Hắn trầm giọng: "Nàng nói đi."

Ta... ta khó khăn lắm mới nhấc con cá lên, đưa đến trước mặt Triệu Tứ Thủy, cười làm lành. "Huynh... ăn cá không, ta cố ý mang về cho huynh đó."

 

Loading...