Những Mẩu Chuyện Vô Tri - Truyện 4 - Tiếp tiếp tiếp theo
Cập nhật lúc: 2025-01-26 13:48:30
Lượt xem: 58
30
Bùi Việt chống cằm nghe ta than thở, đưa cho ta một chén rượu: “Rượu bí đỏ mới ủ mấy hôm trước.”
Ta nhận lấy uống cạn một hơi, cúi người nôn khan: “Ọe… dở quá…”
Bùi Việt nói: “Đây là bánh bí đỏ thần làm từ số bí đỏ còn thừa.”
Ta nếm thử một miếng, mặt nhăn mày nhó.
Bùi Việt chỉ vào quả bí đỏ đặt ở góc tường, u ám nói: “Quả bí đỏ này, nhìn thì giống bí đỏ, nhưng ruột thì chẳng ra gì, đắng chát cứng ngắc, thần đã thử rất nhiều cách làm, đều không thể làm cho nó ngon, có thể nói là kẻ bại hoại trong số các loại bí.”
Ta ôm vò rượu lẩm bẩm: “Đừng mắng nữa đừng mắng nữa…”
31
Bùi Việt nói: “Nhưng nó không phải là vô dụng, nó có hình dáng đẹp, nên thần đã khoét ruột nó, khắc thành mặt quỷ, làm thành một chiếc đèn.”
Hắn châm một que đóm, đưa vào trong quả bí đỏ rỗng, quả bí đỏ vô dụng này bỗng sáng lên, khuôn mặt cười xấu xí lộ ra ánh sáng màu cam ấm áp, le lói sáng trong đêm, chiếu sáng đường nét tuấn tú của Bùi Việt.
Hắn nói: “Câu chuyện này nói cho chúng ta biết, mỗi người đều có ưu điểm của mình, chỉ là có thể chưa được người khác phát hiện.”
Hắn hỏi ta: “Đẹp không?”
Tim ta đập thình thịch, men rượu xộc lên, vị rượu đắng chát khiến khóe mắt ta cay cay.
Ta hỏi hắn: “Vậy bản cung có đẹp không?”
Bùi Việt đáp: “Đẹp chứ. Công chúa muốn hỏi thần bao nhiêu lần nữa?”
Ta dẫn dụ: “Cho nên, ngươi mới lấy danh nghĩa của bản cung viết thư cho Đường tướng, giúp bản cung theo đuổi hắn trước?”
Bùi Việt nghiêm mặt nói: “Thần đây là đang giúp công chúa phân ưu.”
Ta túm lấy cổ áo hắn: “Ồ? Nhưng bản cung nhớ đã nói với ngươi rồi: Phụ nữ mà, không có được mới thấy thèm. Ngươi đã giúp bản cung theo đuổi rồi, bản cung còn hứng thú gì nữa.”
Bùi Việt nói: “Công chúa giả say gài bẫy thần, thật là hư.”
Ta thổi nhẹ vào tai hắn: “Bùi Việt, ngươi mới là kẻ hư nhất.”
32
Bí mật trong lòng Bùi Việt bị ta nói ra, hắn lại rất bình tĩnh nhìn ta.
Hắn nói: “Ta theo đuổi công chúa của ta, nàng theo đuổi Đường tướng của nàng, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, thần có tội gì?”
Ta nói: “Hôm nay bản cung mới nhớ ra, bát trứng hấp hôm đó ta đưa cho hắn, nhất định là ngươi đã lén bỏ thêm muối vào.”
Bùi Việt nói: “Thần đã nói rồi, mỗi người một sở thích, có chút tâm cơ thì sao. Đường tướng do dự giữa mấy người phụ nữ, thần giúp hắn một tay.”
Ta nói: “Nào có ai như ngươi nói xấu người trong lòng cũ của người ta trước mặt người ta như vậy.”
Bùi Việt nói: “Thần hiếm khi có cơ hội bôi xấu hình tượng của hắn trong lòng công chúa, đương nhiên phải nắm chắc.”
Hắn dừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Hơn nữa, hắn cũng là người trong lòng cũ rồi.”
Cái đuôi cáo của Bùi Việt không giấu được nữa, ve vẩy trước mặt ta rất vui vẻ, vù vù mang theo gió, kiêu ngạo đổ hết ruột gan ra.
Hắn tâm tư kín đáo, nói năng không lừa dối, nếu không phải bàn tay đặt bên hông nắm chặt thành quyền, ta thật sự sẽ cho rằng hắn đã nắm chắc phần thắng.
Thật là… vừa hư vừa đáng yêu.
33
Ta tiếp tục thăm dò: “Cho nên, cái tấm thép đó chắc là do ngươi mài mỏng… chỉ để cho bản cung xào rau bị cháy?”
Hắn giơ tay lên, chủ động than thở: “Đúng vậy, đôi bàn tay nhỏ bé yếu ớt của thần đều bị mài chai cả rồi.”
Ta nhất thời không biết nên khen hay mắng hắn, chỉ đành nói: “Chậc.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nhung-mau-chuyen-vo-tri/truyen-4-tiep-tiep-tiep-theo.html.]
Bùi Việt nói: “Thần không phải đã nói với công chúa rồi sao, yêu đương mà, có chút tâm cơ thì đã sao… Thần nghe nói trong cung đang tuyển đầu bếp dạy công chúa nấu ăn, liền vác hai con d.a.o phay đi tỉ thí với tiền bối suốt đêm, thần rất mệt, nhưng thần không nói.”
Ta nói: “Nói là không nói, lại đến đây kể công với bản cung.”
Bùi Việt nói: “Công chúa thật là được voi đòi tiên, thích nhìn thần á khẩu không nói được.”
Ta giơ tay hỏi: “Ngươi chưa từng gặp bản cung… sao lại…”
Bùi Việt làm ra vẻ bị tổn thương: “… Đã gặp từ lâu rồi, ngày đầu tiên công chúa gặp thần, còn nói thần trông quen quen, hại thần cả đêm không ngủ được, hôm sau còn mang theo quầng thâm đi làm.”
Ta lại nhớ đến cảnh hắn mắt thâm quầng, trèo cây bắt ta trốn học.
Ta hỏi: “Gặp ở đâu?”
Bùi Việt đáp: “Nàng đoán xem.”
Hắn lại nói: “Muốn khơi gợi trí tò mò của một người, chính là phải để nàng ta đoán, để nàng ta nghĩ, để nàng ta để tâm.”
Được rồi, con đường ta đi qua sâu nhất, chính là con đường của Bùi Việt.
34
Trong hoàng thành có thể có chuyện gì mới mẻ chứ.
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Không gì khác ngoài chuyện, vợ cả và vợ bé của Đường tướng đánh nhau.
Món công chúa làm đến chó cũng không thèm ăn, nhưng Bùi đại nhân lại ăn.
Hoàng muội không chịu nổi mùi chua chát của tình yêu của hoàng tỷ, viết thư tuyên bố cắt đứt quan hệ.
…
Còn nữa, lúc Bùi Việt đang làm burger cá tuyết, ký ức mơ hồ của ta cuối cùng cũng có chút d.a.o động.
Ta kinh ngạc nói: “Là ngươi!”
Bây giờ hắn điềm tĩnh ung dung, chắp tay sau lưng trong bếp chỉ điểm giang sơn, rất khó liên tưởng đến đứa nhóc ngày xưa vì bưng món ăn làm hỏng khiến phụ hoàng đau bụng, sợ đến mức nước mắt nước mũi tèm lem.
35
Bùi Việt ngượng ngùng gãi đầu: “Nói ra thì cũng khá xấu hổ, may mà công chúa đã thay ta cầu xin, nếu không hoàng thượng chắc chắn sẽ trách tội.”
Đó là quán ăn ta chọn cho phụ hoàng, ta đương nhiên phải cầu xin.
Hắn nói: “Cho nên, từ đó về sau ta liền chăm chỉ học tập, muốn làm một bàn đồ ăn ngon để báo đáp nàng, ai ngờ càng báo đáp càng thích, đành phải làm đồ ăn cả đời để báo đáp.”
Bậc thầy tình yêu Bùi Việt không dễ dàng mở miệng, một khi đã mở miệng chính là tuyệt kỹ.
Những lời đường mật như mưa rơi xuống người ta, ta né hết từng câu một, hy vọng có thể giữ được chút mạnh mẽ dưới sự tấn công mãnh liệt này.
Ta nói: “Ta rất hư, ta còn đưa thị nữ chẳng hiểu gì đến nhà Đường tướng để tranh đấu, bây giờ sống khổ sở lắm…”
Bùi Việt nói: “Nàng tự làm tự chịu, công chúa vừa tặng của hồi môn vừa tặng đàn ông, thật là hiền lương thục đức!”
Hiền lương thục đức! Bản cung cả đời không muốn nghe thấy từ này nữa!
Ta nói: “Ý của bản cung là, bản cung không tốt như ngươi nghĩ, bản cung tính tình xấu lại hay hẹp hòi…”
Bùi Việt nói: “Thần đâu có mù.”
Ý của ngươi là ta đúng là tính tình xấu lại hay hẹp hòi sao?!
Ta tức giận nói: “Hơn nữa! Bản cung thật ra rất ghét nấu ăn, càng không thích làm người phụ nữ hiền lương thục đức gì đó!”
Bùi Việt thản nhiên nói: “Vậy chẳng phải vừa đúng lúc sao, thần thích nấu ăn lại hiền lương thục đức.”
Hắn lại nói: “Dù sao trong nhà chỉ cần có một người biết nấu ăn là được rồi.”
(Hết)
Truyện 5. CP Hoàng Thượng (nữ giả nam trang) x Thừa tướng (hệ thống)