Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Những Chuyện Nhỏ Liên Quan Tới Việc "Đội Mũ Xanh" Của Cô Sau Khi Giả Chết - Chương 14

Cập nhật lúc: 2024-08-14 20:38:21
Lượt xem: 41

Hoàng đế cũng không có gì ngạc nhiên khi y nhiều lần thất bại.

Ông nắm lấy tay Hoàng hậu, chế giễu y: “Yo, có chuyện gì vậy? Là ai thề son sắt: Chỉ có phụ hoàng là người có tâm địa sắt đá ngăn cản bọn con! Con với Thu Thu đã sớm lưỡng tình lương duyệt.”

Thậm chí ông còn trả thù bằng cách bắt chước giọng điệu của Lý Tắc.

Lý Tắc không để ý tới ông, nghiêng đầu tự mình hờn dỗi.

“Muốn con tiết chế chờ tới Trung thu, giờ hẹn được không?” Hoàng hậu gắp thức ăn cho trượng phu, bịt miệng ông lại.

Câu hỏi này lại càng khiến Lý Tắc tệ hơn.

“Thu Thu nói trở về bồi mẫu hậu là chuyện nên làm. Đi cùng con…” Y dùng đũa chọc thủng túi thủy tinh: “Không cần thiết, cũng không thích hợp.”

“Phụt.” Hoàng hậu cười, xin lỗi nhi tử đang trợn tròn mắt: “Xin lỗi, thật thảm nhưng thật buồn cười.”

Hoàng đế cũng cười một tiếng, ông lấy khăn tay lau khóe miệng cho thê tử: “Bồi mẫu hậu con thì không cần. Trung thu này, mẫu hậu con phải bồi trẫm. Nếu con không có chỗ chơi thì đến ngự thư phòng phê tấu chương đi.”

Cảm ơn, có người bị tổn thương rồi.

Mặt Lý Tắc không chút thay đổi xin cáo lui.

Đông cung còn một ít quân sư đầu chó, y phải nắm chặt cùng bọn họ bàn bạc kế hoạch tiếp theo.

\Bánh Táo Vị Đào 🦊/

Nhìn dáng vẻ uất ức của nhi tử ngốc luôn luôn vui vẻ hoạt bát, trong lòng Hoàng đế thở dài.

Quả thật là nợ Diệp gia.

“Trở về!” Hoàng đế mắng y: “Đồ không có tiền đồ.”

Nhi tử ngốc cúi đầu nghe ông mắng, biểu cảm càng ngày càng tủi thân, ánh mắt như đúc từ một khuôn từ Hoàng hậu dần dần tràn ngập hơi nước.

Trong lòng Hoàng đế mềm nhũn, lời nói cũng dừng lại.

Quên đi vậy, dù sao cũng là thân sinh của mình, không trách được người khác.

Ông nhéo mũi chỉ điểm sai cho nhi tử ngốc nghếch: “Con theo đuổi cô nương, mỗi ngày đều tỏ rõ cõi lòng, nói vui muốn cưới nàng thì có ích gì?”

“Vậy sao con tặng nàng lễ vật, nàng cũng không nhận.” Lý Tắc cực kỳ khó chịu.

Y đưa chìa khóa tư khố cho nàng, nàng cũng không cần.

Đồ trang sức y tự tay nàng, nàng cũng phải hỏi rõ ràng: “Ngươi đưa cho tỷ tỷ hay là tặng…”

Lý Tắc không có cách nào khác.

Trước kia thứ gì y cũng nguyện ý nhường cho nàng, chia sẻ với nàng, lần đầu tiên biết còn nhiều chú ý như vậy. Nói tỷ tỷ lớn lên cùng y cũng không sai, là người trong lòng cũng đúng, không phải tất cả đều là Diệp Tự Thu sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nhung-chuyen-nho-lien-quan-toi-viec-doi-mu-xanh-cua-co-sau-khi-gia-chet/chuong-14.html.]

Không lý gì y muốn cưới nàng, y lại tự nhận bản thân không tốt.

Hoàng đế cười lạnh: “Thật ra con cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là không thể. Người mà Thái tử cầu còn không được thì thế gia nào dám cưới? Con cứ đi mỗi ngày như vậy sẽ làm cho mọi người đều biết. Không bao lâu nữa, nếu nàng không theo con sẽ vấn tóc đi miếu làm ni cô.”

“Không được, c.h.ế.t cũng không được.”

Lý Tắc hoảng sợ, bất chấp tôn ti vội vàng nói: “Sao người có thể nói như vậy? Sao con có thể làm thế với nàng. Cho dù là phụ hoàng cũng không thể nói những lời tổn thương người khác như vậy.”

Hoàng đế thản nhiên nhìn thẳng vào mắt y: “Chuyện con làm hiện tại không phải là như vậy sao? Con ngẫm lại sau khi Thuần Vu Ngọc bị con đánh đã nhắc qua một câu Tự Thu nào chưa?”

“Lý Tắc, con là Thái tử, là Hoàng đế tương lai. Khắp thiên hạ đều là thần dân của con, Diệp Tự Thu cũng vậy. Nếu con kiên quyết muốn nàng, phương pháp gì cũng có, nhiều người sẽ đưa nàng đến bên cạnh con.”

Lý Tắc tức giận đến môi cũng run rẩy. Trong lòng y, Diệp Tự Thu cùng với các thần hạ trừu tượng này không có liên hệ gì với nhau.

Diệp Tự Thu chính là Diệp Tự Thu.

Tính tình Lý Tắc có tốt đến đâu thì trong lòng cũng có kiêu ngạo của mình.

Ở trong lòng y, một mảnh chân tâm của y trân quý như vậy, tất cả quyền thế trân bảo trong thiên hạ đều không thể sánh, cũng không thể ô uế được. Cho dù là phụ hoàng y, cũng không có quyền khinh tiện nó, khinh tiện Diệp Tự Thu.

“Ngài đừng tự tiện áp đặt thứ này lên người Thu Thu và cô.” Y khịt mũi: “Cô thật lòng yêu nàng. Cho dù cuối cùng nàng không chấp nhận cô, cô cũng sẽ không ép nàng.”

Hoàng đế từng bước dụ dỗ: “Nếu ý nguyện của con đã rõ ràng. Vậy con có nghĩ nàng muốn gì không? Nàng không chấp nhận con vì điều gì?”

Nói tới đây Hoàng đế lại cảm thấy có chút nhồi m.á.u cơ tim.

Trẫm sinh ra cái gì thế này, truy thê còn phải để lão tử tự mình dạy. Từ đầu lão tử đã cho y thân phận tôn quý, đỉnh cao thiên hạ cùng một vẻ ngoài khá ổn, thứ này còn có gì không thực hiện được.

Ông phất phất tay, ý bảo Lý Tắc cút sang một bên, đừng có quanh quẩn ở đây gợi đòn ông.

Nghĩ không ra thì đừng theo đuổi người ta, thành thành thật thật làm kẻ cô độc đi.

Lý Tắc như có điều suy nghĩ mà cút đi thật.

Hoàng hậu nhìn thoáng qua trượng phu bên cạnh, phá hình tượng của ông: “Nói như thể chàng lợi hại lắm ấy. Lúc chúng ta thành hôn được ba năm cũng không thấy chàng nói với ta được một câu ngọt ngào nào. Ta tưởng ta thành thân với một khúc gỗ. Tắc nhi khác chàng sao?”

Hoàng đế im lặng.

Năm đó phụ hoàng ông không dạy ông làm thế nào để lấy lòng thê tử, cũng không cho ông điều kiện tốt như vậy.

Ông là một Hoàng tử tầm thường, ngẫu nhiên có được một trân bảo đáng yêu như vậy, vừa kinh hỉ lại vừa luống cuống, sao dám khinh thường mạo phạm bà ấy, chỉ có thể kính nâng.

Hoàng đế nhìn thê tử đang cười nhạo mình, như khi còn trẻ ra vẻ tức giận với mặt đất, đe dọa sẽ trừng phạt bà ấy.

Bà ấy không sợ chút nào.

 

Loading...