NHƯ Ý HÀNG YÊU - HOÀNG TIÊN - Chương 6 - Hết
Cập nhật lúc: 2024-08-23 19:48:45
Lượt xem: 376
Nhưng chẳng bao lâu, tôi đã tìm ra điểm yếu của hắn - con chồn nhỏ.
Tôi tấn công vào chân hắn hết lần này đến lần khác, để bảo vệ con trai mình Hoàng tiên không còn cách nào khác là phải chịu đựng tổn thương.
Chỉ trong chốc lát, hắn đã bị thương.
“Thật hèn hạ!”
Ta lớn tiếng nói: “Cám ơn ngươi.”
Chỉ sợ hắn không biết Vân Như Ý ta khi đánh nhau chưa bao giờ nói đến võ đức.
Mạng của con hắn là mạng, mạng của ta không phải là mạng sao?
Hắn vậy mà không hạ tử thủ với tôi.
Minh Uyên đánh hắn một chiêu nó: "Tốc chiến tốc thắng!"
Sau mấy hiệp, Hoàng Tiên hoàn toàn rơi vào thế yếu.
Tôi dùng dây trói yêu trói lòng bàn tay phải của hắn, còn Minh Uyên giữ tay trái của hắn.
Lúc này, Hoàng Tiên đã bị khống chế, chỉ cần một đòn cuối cùng -
"Tôi tới giúp các cậu!"
Phía dưới truyền đến thanh âm của Trần Linh.
Tôi kinh hoàng nhìn xuống.
Tôi nhìn thấy cô ấy kéo đứt chiếc vòng tay và ném về phía Hoàng tiên.
Cú ném khá chính xác, trúng thẳng vào đầu.
Thân thể to lớn của Hoàng tiên đột nhiên cứng đờ, sau vài giây, hắn ta ngã xuống đất.
Minh Uyên đi kiểm tra tình trạng của con chồn già và con chồn nhỏ.
Tôi đứng trước mặt Trần Linh nhìn cô ấy một cách nghiêm túc.
Trần Linh rụt cổ: “Cậu đang nhìn cái gì vậy?”
Tôi hỏi cô ấy: “Sao cậu đột nhiên nghĩ đến việc ném vòng tay vào hắn ta?”
Trần Linh gãi đầu: “Tôi không biết, tôi chỉ có linh cảm rằng có thể cậu sẽ cần sự giúp đỡ của tôi. Vì tôi không có gì trong tay nên tôi chỉ đơn giản kéo chiếc vòng tay, ném nó qua.”
“Tôi nghe con chồn nhỏ nói chiếc vòng tay có vẻ khá mạnh."
Tôi nhếch khóe miệng: "Cậu khá may mắn, cậu đúng là chó táp phải ruồi”
Trần Linh cười ngượng ngùng: "giúp được cậu là tốt rồi.”
Tôi nhìn cổ tay trống rỗng của cô ấy: "Cậu không có chiếc vòng tay, sau này làm sao bây giờ?"
Trần Linh: "Không biết, tới lúc nào hay lúc đó."
Nhìn bộ dáng suy sụp của cô, tôi không khỏi xoa đầu cô.
"Được rồi, tôi còn có thể làm cho cậu đau khổ sao? Về sau tôi sẽ cho cậu một cái, tôi sẽ cho ngươi một cái càng mạnh mẽ hơn!"
Đang nói chuyện, Minh Uyên đã quay lại.
Anh chỉ vào hai con chồn đang bị trói cách đó không xa: “Được rồi, tu vi của bọn họ đã bị tổn hại, không còn có thể làm hại chúng ta nữa.”
Tôi hỏi anh: “Anh định làm gì?”
Minh Uyên nói: Đưa đến Đông Sơn đại trạch đi, có chân thân của anh ở đó uy hiếp, hắn không thể gây rắc rối nữa."
Tôi gật đầu: "Đó là một ý kiến hay.”
14.
Mặc dù Hoàng tiên đã bị bắt nhưng yêu vực của hắn không thể tiêu tan trong chốc lát.
Trừ khi lúc này có ai đó có thể phá vỡ sự cân bằng của yêu vực từ bên ngoài, nếu không chúng tôi sẽ phải ở lại đây một ngày một đêm.
Trước đó, Tưởng Thiếu Thiên được yêu cầu ở bên ngoài, chuẩn bị đưa quân tiếp viện vào bất cứ lúc nào.
Nhưng bây giờ tôi không thể liên lạc được với cậu ấy nữa.
Vì vậy chúng tôi chỉ có thể cầu nguyện cậu ấy sẽ đột nhiên nảy ra ý tưởng giống như Trần Linh và cố gắng mở cửa bước vào nhìn.
Chờ đợi một giờ, cuối cùng cũng có động tĩnh ở cửa.
"Thằng nhóc Tưởng Thiếu Thiên đó khá đáng tin cậy vào những thời điểm quan trọng!"
Tôi không khỏi bật khóc.
Biểu cảm phấn khích chưa kịp hiện ra đã đông cứng trên mặt.
Tôi nhìn thấy cánh cửa được đẩy ra từ bên ngoài, sau đó một cái đầu lén lút thò ra.
Là Vương Nhiễm.
Cô thò đầu lẩm bẩm: "Rõ ràng là tôi nhìn thấy bọn họ đi tới hướng này. Ngôi nhà này xuất hiện khi nào? Tôi quay đi quay lại mấy lần cũng không thấy..."
Cửa bị đẩy ra, yêu vực Hoàng Tiên bị phá.
Vương Nhiễm ngước lên thấy chúng tôi đều hết sức xấu hổ.
Cô bàng hoàng nhìn xuống thì thấy hai con chồn.
"Được rồi!"
Cô ấy gần như chạy vào, chỉ vào tôi và Trần Linh nói không mạch lạc.
"Tôi đã nói mà, các cậu làm gì mà không chịu giới thiệu công việc cho người khác làm.”
"Buôn bán động vật hoang dã là bất hợp pháp!"
Cô ấy nói với giọng đầy tự hào, "Để xem, tôi sẽ đi báo cáo các cậu!"
Tôi: "..."
"Trách không được lại phải lén lút, còn kiếm được nhiều tiền như vậy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nhu-y-hang-yeu-hoang-tien/chuong-6-het.html.]
Cô ấy vừa nói vừa lao tới nhặt con chồn trên mặt đất lên, "Đây là bằng chứng! Tôi xem cậu có thể phản bác thế nào!"
Tôi sắc mặt thay đổi, hoảng hốt: “Mau đem nó buông ra.”
Vương Nhiễm hừ cười: “ Giờ mới biết hối hận, đã muộn rồi.”
Lời cô ấy nói còn chưa dứt, con chồn trong tay đột nhiên quay đầu nhìn cô ấy:
"Lại có một tiểu cô nương nữa, hehe!"
Vương Nhiễm: "..."
"Nào, tới, tới! Ba nương tử một lúc!” Con chồn nhỏ cắn vào cổ tay cô một cái.
Vương Nhiễm hét lên một tiếng, ném con chồn nhỏ ra ngoài.
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
"Yêu...yêu quái”
"Chồn biết nói! Cứu mạng!"
Vương Nhiễm chạy như điên trong sân.
Tôi thở dài, giơ chân lên gán chân cho cô ấy vấp ngã.
Trước khi cô ấy đứng dậy, tôi giơ tay vỗ vào gáy cô ấy: “Mọi chuyện đều bị lãng quên.”
Vương Nhiễm ngơ ngác mấy giây, sau đó liền ngủ trên mặt đất.
Trần Linh thận trọng đi tới: "Như Ý, cậu ấy không sao chứ?"
"Không sao đâu, cậu ấy chỉ ngủ thôi."
Tôi giải thích: "Khi tỉnh dậy, cậu ấy sẽ quên chuyện tối nay."
Trần Linh nhìn Vương Nhiễm, sau đó nắm lấy tay tôi: “Như Ý, tôi cũng muốn.”
Tôi thắc mắc: “Hả?”
Trần Linh: “Tôi cảm thấy ký ức này đối với tôi không tốt chút nào, thậm chí còn ảnh hưởng đến cuộc sống tôi, nếu có thể, cậu có thể giúp tôi quên nó đi được không?" Cô ấy nghĩ thật thoáng.
Thấy tôi gật đầu, mặt cô ấy sáng bừng lên, cô ấy duỗi cổ đi tới.
Tôi cảm thấy buồn cười, tát vào đầu cô ấy một cái.
"Bây giờ tôi đánh ngất cậu. Cậu muốn tôi cõng cậu về ký túc xá sao?”
“Tự mình đi đi, đợi về đến ký túc xá rồi nói."
Trần Linh phản ứng: "Vậy."
Cô ấy chỉ vào Vương Nhiễm ở trên mặt đất: "Cậu ấy làm sao đây?"
"Chị Như Ý! Tôi đến rồi!"
Một giọng nói quen thuộc vang lên từ ngoài cửa.
Ba giây sau, Tưởng Thiếu Thiên hung hãn xông vào: "Yêu quái ở đâu? Tôi tới giúp chị!"
Trần Linh cùng tôi nhìn nhau không khỏi bật cười.
Không, cu li đến.
15.
Bởi vì tiêu hao quá nhiều, yêu phách Minh Uyên rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ say, Lâm Nguyện ý thức cũng sớm tỉnh lại.
Cậu ta ngơ ngác đi theo sau chúng tôi.
Cậu ấy thực sự có ký ức về quá trình bắt yêu quái vừa rồi.
Tôi nhận ra sự bất thường của cậu, cố ý đi bên cạnh một cách chậm rãi:
"Sao vậy, cậu sợ sao?" Lâm Nguyện lắc đầu, tỉnh táo lại. "Không, tôi chỉ nghĩ... thật thần kỳ."
“Ở những nơi mà chúng tôi không biết, vậy mà còn có yêu quái, Phục Yêu Sư. Cuộc sống của các cô hoàn toàn khác với cuộc sống của chúng tôi.”
"Xuất sắc hơn nhiều!"
Tôi buồn cười vỗ vỗ vai cậu: "Anh bạn, tình thế đã trở nên nhỏ hơn rồi."
"Chỉ cần cậu sống có tâm, cuộc sống của mọi người sẽ tốt đẹp."
“Hơn nữa, cậu cũng không cần phải ghen tị với chúng tôi đâu. Bây giờ cậu là một trong số chúng tôi."
Tôi nói với cậu ấy, cậu ấy chớp mắt và bước vài bước để bắt kịp Trần Linh. ...
Một tuần sau, tôi và Tưởng Thiếu Thiên lại đến bệnh viện.
Sau khi Hoàng tiên bị bắt, giác hồn và sinh hồn bị lấy đi của Trịnh An Kỳ đã được chúng tôi đem về.
Hiện tại sau một tuần nghỉ ngơi, giác hồn đã hoàn toàn trở lại vị trí ban đầu.
Theo thời gian, cô ấy có thể hồi phục hoàn toàn.
Mẹ của Trần Linh bị ngã phải nhập viện, may mắn là vết thương không nghiêm trọng.
Tưởng Thiếu Thiên đã giới thiệu cho dì một công việc dạy kèm, mức lương khá cao, công việc cũng không hề mệt mỏi.
Trần Linh bây giờ tham gia các hoạt động trong và ngoài trường mỗi ngày, cuộc sống của cô thật phong phú.
Cuộc sống của mọi người đang dần trở lại đúng hướng - ngoại trừ Vương Nhiễm.
Sau khi bị chồn cắn, cô bị ốm nặng và trượt kỳ thi cuối kỳ, cô ấy phải thi lại khi năm học bắt đầu.
Đối với sinh viên đại học, đây chính là cực hình.
Lúc đầu tôi đã nói gì nhỉ?
Khẩu nghiệp sẽ bị quả báo.
—Hoàn—