Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

NHƯ Ý HÀNG YÊU - BẮT THI CÔ - Chương 8 - Hết

Cập nhật lúc: 2024-10-10 18:53:19
Lượt xem: 98

15.

Đứng trước miếu Sơn Thần, tôi giơ tay làm một cái Tìm Linh Trận. 

 

Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.

Kim sắc trận pháp quét qua một lượt ngôi miếu đổ nát. 

 

"Hả? Không thấy?" 

 

Tưởng Thiếu Thiên xông vào miếu, nhìn từ trên xuống dưới: "Thi cô đi đâu rồi?" 

 

Tôi đứng ở bên ngoài không nói gì, nhưng Tưởng Thiếu Thiên lại không nhận được câu trả lời, liền quay người lại chạy ra ngoài. 

 

Cậu đi theo tôi, đứng cạnh nhau trên sườn đồi, nhìn xuống dọc theo tầm nhìn của tôi. 

 

Trong rừng núi tối tăm, một con quái vật đầu người thân nhện đang lao xuống núi. 

 

Tưởng Thiếu Thiên trợn tròn mắt: "Xuống… xuống núi!" 

 

"Thi cô không thể rời khỏi nơi c.h.ế.t sao? Nó lấy đâu ra sức mạnh như vậy..." 

 

Đang nói giữa chừng, cậu ấy đột nhiên dừng lại, sau đó cậu ấy không thể tin được, quay lại nhìn tôi: "Chị Như Ý, chị vừa hạ pháp gì ở miếu Sơn Thần vậy?" 

 

"Tìm Linh Quyết chứ còn cái gì nữa?" 

 

Tôi ngáp một cái: "Đi thôi, chúng ta đi xuống bắt yêu." 

 

"..." 

 

“Gi3t người! Yêu quái gi3t người!" 

 

Khi chúng tôi xuống núi, làng Thượng Liên đã hỗn loạn. 

 

Ngôi nhà của trưởng làng được thắp sáng rực rỡ và một nhóm lớn người tụ tập xung quanh nó. 

 

Trưởng làng nằm trong sân, sắp ch. ế. t. 

 

"Chính là nó! Quái vật là nó!"

 

Nghe theo tiếng nhìn lại, tôi nhìn thấy một vài người đàn ông đang cầm một tấm lưới lớn và thi cô bị mắc kẹt trong lưới. 

 

Tưởng Thiếu Thiên thấp giọng nói: "Không phải, vì cái gì đột nhiên trở nên yếu ớt như vậy?" 

 

"Nó không phải yếu." Tôi lặng lẽ nhìn thi cô, giải thích: "Đó là bởi vì oán khí đã tan." 

 

Người hại Tống Lan Chi hơn 30 năm trước đã lần lượt ch. ế. t, trưởng làng là người cuối cùng. 

 

Bây giờ trưởng làng không còn nữa, oán hận ban đầu trong thi cô đã tiêu tan. 

 

"Đốt nó đi! Đốt nó đi!" 

 

Mọi người cầm đuốc bao vây thi cô. 

 

Đôi mắt tôi hơi nheo lại, tôi cởi túi Càn Khôn trên thắt lưng ra: “Thái âm tái sinh, mực nước chi tinh. Nguy hiểm trỗi dậy, quỷ xà hợp nhất. Chu du khắp thế giới, răn đe mọi linh hồn!" 

 

Vừa dứt lời, thi cô liền phát ra một tiếng kêu thê lương.

 

Nó biến thành một làn khói đen và từ từ đi vào túi Càn Khôn của tôi. 

 

Mọi người nghe thấy âm thanh liền nhìn sang. 

 

Tôi cau mày chửi rủa: 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/nhu-y-hang-yeu-bat-thi-co/chuong-8-het.html.]

"Một lũ ngu ngốc! Con quái vật này có thể đốt cháy bằng lửa thông thường không?" 

 

"Con quái vật sẽ không bị thiêu chết, đem nó chọc giận, các người sẽ không sống sót!" 

 

Bọn họ vội vàng gật đầu: “Đúng, đúng, đại sư nói chính xác.” 

 

“Chúng tôi thật lỗ mãng…”

 

16.

Ngày chúng tôi rời làng Thượng Liên, Hứa Thúy đã đến tiễn chúng tôi. 

 

Cô ấy nhét một dải ruy băng cũ vào tay tôi. 

 

“Hôm đó, dây buộc tóc của tôi bị một bạn nam trong lớp làm đứt. Tôi khóc đến nỗi cô Tống kéo tôi về ký túc xá và buộc tóc cho tôi bằng một chiếc ruy băng màu xanh lá cây rất đẹp.”

 

Mắt cô ấy đỏ hoe: “Cô có thể giúp tôi trả lại dải ruy băng này cho cô Tống được không?" 

 

Tôi cất dải ruy băng sang một bên, ngẩng đầu nhìn cô, nhẹ giọng nói: "Sự tự do mà Tống Lan Chi đã hứa với cô, tôi sợ là không thể thực hiện được." 

 

Hứa Thúy cười với tôi: "Không sao đâu." 

 

Tôi vỗ vai cô ấy: "Nhưng cô có thể tự mình chiến đấu." 

 

"Sau khi thi cô tiêu tan, lời nguyền ác độc ở làng Thượng Liên sẽ chấm dứt. Lúc đó, hãy giáo dục bọn trẻ thật tốt, sống tốt nhé, cô sẽ có một cuộc sống tốt." 

 

Hứa Thúy liếc nhìn chiếc túi Càn Khôn trên eo tôi rồi gật đầu mạnh mẽ. 

 

Tôi biết những gì tôi nói là trống rỗng. Nhưng không có cách nào, trên thế giới này có quá nhiều người khốn khổ, tôi không thể giúp họ. Còn kẻ làm điều ác thì luôn bị quả báo. 

 

Cũng giống như Trương Quân, tôi nghe nói rằng hắn hiện đang bị liệt nửa người nằm ở nhà, còn vợ hắn đã cùng con trai bỏ trốn. 

 

Ai biết được hắn sẽ sống quãng đời còn lại như thế nào? ... 

 

Xe lửa chạy vù vù, cuộc hành trình ngày đêm cuối cùng cũng kết thúc. 

 

Tưởng Thiếu Thiên duỗi người nói: "Cuối cùng cũng về nhà!" 

 

Cậu ấy sảng khoái bước ra khỏi ga xe lửa, nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài nhà ga, sững sờ: "Đây là đâu? Đây không phải Phong Thành của chúng ta…” 

 

"Là Giang Thành." Tôi đi ngang qua cậu ấy, “thi cô mẫu tan biến." 

 

"Tống Lan Chi cho đến khi cô ấy c.h.ế.t mới rời khỏi ngọn núi đó. Bây giờ, chúng ta phải mang cô ấy đi ngắm nhìn một lần chứ." 

 

Phiên ngoại

 

Tưởng Thiếu Thiên lại bị mắng. Cậu nhìn lòng bàn tay đỏ mọng mà chị Như Ý vừa dùng thước đánh vào. 

 

"Thuật Tìm Linh Trận và Đưa Linh Trận đơn giản như vậy sao cậu có thể nhớ lầm được. Nên đánh”

 

Tưởng Thiếu Thiên cảm thấy có chút ủy khuất. 

 

Cậu làm Tìm Linh Trận dựa trên những gì chị Như Ý đã làm vào đêm đó trước miếu Sơn Thần, không thể nào sai được! 

 

Làm sao nó có thể sai được? Làm sao nó có thể sai được? 

 

Tưởng Thiếu Thiên cảm thấy đây là một vấn đề đáng suy ngẫm.

 

–Hoàn–

 

Loading...